Nghiêm Cái khó khăn lắm mới tỉnh lại, đúng lúc Đoạn Bắc ngồi xuống bên cạnh.
"Tỉnh rồi?"
"Ừ."
Đoạn Bắc hừ nhẹ một tiếng, mỉm cười: "Phát sốt sao không nói? Người không biết lại nghĩ Bắc Mạch bóc lột bòn rút nghệ sĩ, không cho cậu nghỉ ngơi, truyền ra ngoài để nhóm Cái Phạn tới official weibo xé tan tác hả?"
Nghiêm Cái ngồi dậy dựa vào giường, nhìn đuôi mắt nhăn nhăn của lão cáo già, không có mấy sức lực trả lời: "Không phải cũng tốt à? Về sau có thể tuyên truyền theo con đường chăm chỉ nỗ lực."
"Thôi tôi xin," Đoạn Bắc lập tức từ chối: "Tôi còn chờ cậu kiếm tiền cho tôi đấy." Hắn nói đến đây ý cười càng đậm: "Còn nhanh hơn tưởng tượng của tôi, tối hôm qua bên shine đã liên hệ, chỉ đích danh muốn hợp tác với cậu."
Nghiêm Cái gật đầu, đầu óc vẫn hơi mơ hồ.
Đây vốn là chuyện trong dự kiến, anh cũng không quá bất ngờ, chỉ hỏi Đoạn Bắc: "Bên Lý Cần thế nào?"
"1 triệu đã được gửi đến tài khoản của cậu." Đoạn Bắc thấp giọng cười: "Nổi Gió sắp chiếu xong rồi.
Đang tích nhiệt, chờ kết thúc phát sóng là cho hắn lên tít báo, tha hồ bạo."
"Đừng." Sắc mặt Nghiêm Cái tái nhợt, đến gần tai Đoạn Bắc, không biết là nói chuyện gì.
*
Lúc Đoạn Bắc đi ra, Điền Túc vừa khéo mang canh đến.
Trợ lý của Đoạn Bắc cũng ở bên ngoài, thấy hắn thì lập tức lại gần, đưa điện thoại cho Đoạn Bắc.
Đoạn Bắc không nhìn tên người gọi, cứ thế bắt máy.
"Anh đang ở đâu?" Bành Lợi hỏi trực tiếp.
"Đi thăm người ốm." Đoạn Bắc hỏi: "Có chuyện gì?"
Bành Lợi nghe vậy thì dừng một lát rồi mới hỏi tiếp: "Thăm ai?"
"Bành Lợi." Đoạn Bắc tức giận đến mức muốn cười: "Cậu nói xem, từ bao giờ ông chủ phải báo cáo hành trình cho nhân viên vậy?"
"Tôi chỉ là muốn biết —"
"Rồi rồi," Đoạn Bắc không còn kiên nhẫn rào trước đón sau với hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi nói thẳng với cậu vậy.
Lão Lâm xin nghỉ làm phẫu thuật nên tôi giúp cô ấy quản lý nghệ sĩ.
Sức khỏe cô ấy không tốt, cần giảm bớt công việc.
Người dưới tay cô ấy, nếu tôi thích, tôi sẽ tự mình dẫn dắt, hiểu chưa?"
Bành Lợi vô cùng kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Đoạn Bắc.
Hắn càng cảm thấy nguy cơ rình rập từ bốn phương tám hướng, như muốn nuốt chửng cả người hắn.
Hắn khàn giọng, nghe Đoạn Bắc ở đầu dây bên kia nói như phán tội tử hình: "Tôi rất thích Nghiêm Cái, nếu không có gì bất ngờ thì về sau tôi sẽ dẫn dắt cậu ấy.
Cậu ấy là người tôi tự mình tới phim trường ký hợp đồng, có thực lực, diễn xuất có thể nói là xuất sắc so với những người đồng lứa.
Cũng rất biết điều, nghe lời, đôi khi hơi thất thường nhưng không quá tùy hứng."
Hắn cười, đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi ngược lại: "Cậu biết công ty phải bỏ ra bao nhiêu tiền của và nhân lực vì sự kiện đua xe gây tai nạn của cậu năm ngoái không?"
"Bảo trợ lý gửi báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu cho tôi.
Nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe." Đoạn Bắc chốt một câu rồi cúp máy.
Bành Lợi ném điện thoại lên tay trợ lý, một cơn nóng nảy như mọi ngày.
Hắn cau mày hỏi: "Báo cáo kiểm tra sức khỏe tháng này đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi ạ." Trợ lý vâng dạ gật đầu, lại nói: "Em giúp anh gửi cho anh Bắc."
Bành Lợi gật đầu, không kiên nhẫn bảo trợ lý đi ra ngoài.
Hắn nằm phịch trên sô pha, trong đầu bỗng nhiên lóe lên gương mặt của Nghiêm Cái.
Hình ảnh Nghiêm Cái hung hăng giẫm đạp hắn.
Thật lâu sau, Bành Lợi cầm điện thoại mà trợ lý đặt bên cạnh, bấm một dãy số rồi gọi đi.
Rất nhanh đã có người bắt máy.
Hắn nhắm mắt, chậm chạp mở miệng: "Chuyện lần trước anh nói, tôi đồng ý."
*
Ngày đầu tiên sốt cao đến 39.8 độ, sang ngày hôm sau Nghiêm Cái vẫn còn ngây ngấy sốt nhưng vẫn chủ động đến đoàn phim.
Hôm nay Thẩm Du Tâm vẫn nghỉ.
Phát sốt không làm ảnh hưởng đến trạng thái, cảnh quay của Nghiêm Cái diễn ra khá thuận lợi.
Anh bớt chút thời gian lên Wechat, nhận ra từ hôm qua đến giờ không hề có tin nhắn mới được gửi đến.
Nghiêm Cái thoạt nhìn như không hề để ý, tiếp tục đi đóng phim.
Tối đến, Điền Túc thấy anh nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, ngón tay giữ trên màn hình rất lâu mà không gõ ra một ký tự nào, chỉ ngơ ngác nhìn, sau đó lại tắt máy.
Buổi tối Nghiêm Cái mới nhận được điện thoại của Diêu Đa Ý.
Năm ngoái cả hai người đều đi viếng mộ, có điều lần nào cũng là một người đi buổi sáng, một người đi buổi chiều, vì vậy luôn không gặp nhau.
Năm nay cũng đến mà không hề hẹn trước, tuy không gặp nhưng vẫn gọi điện hỏi thăm.
"Hôm nay tôi mới nhìn thấy màn trình diễn của cậu trong buổi dạ tiệc của Duệ Sĩ, rất tốt.
Mấy đạo diễn tôi quen có mặt ở đó đều nhắc đến cậu."
"Vậy ạ." Hôm đó có quá nhiều người.
Nghiêm Cái không để ý lắm nhưng có nhận ra đạo diễn Thẩm từng cùng uống rượu và chủ động lên tiếng giúp anh trên Weibo khi trước.
Đạo diễn Thẩm trước khi uống rượu là một người, sau khi uống rượu lại là một người khác.
Có điều dù tối hôm đó hắn tỏ ra cực kỳ lạnh lùng nhưng Nghiêm Cái vẫn nói chuyện được vài câu.
"Ừ." Diêu Đa Ý ho khan hai tiếng rồi mới nói tiếp: "Trước giờ cậu vẫn chưa từng lên màn ảnh lớn, áng chừng rất nhanh sẽ có người đến tìm cậu đóng phim điện ảnh.
Nhớ xem xét kĩ càng, chọn kịch bản nào tốt vào đấy."
Hắn nói đến đây lại bổ sung một câu: "Nếu không chọn được có thể hỏi tôi hoặc là hỏi Lâm Kỳ Chinh."
"Vâng", Nghiêm Cái đồng ý, nói lời cảm ơn, nhắc hắn giữ gìn sức khỏe rồi mới cúp máy.
Nghiêm Cái quả thật nhận được lời mời từ một bộ phim điện ảnh.
Anh vốn có thể không cần diễn bộ phim thần tượng vườn trường hiện tại...!Chỉ vì Lý Cần thọc gậy bánh xe mà phía đạo diễn lập tức rút lại lời đề nghị, vài đại ngôn khác cũng không còn.
Nếu không anh cũng không muốn xử đẹp Lý Cần như bây giờ.
Kịch bản được gửi đến, Nghiêm Cái đóng vai nam phụ.
Nội dung chủ yếu là câu chuyện về lực lượng gìn giữ hòa bình.
Nhân vật của Nghiêm Cái tên Đường Miểu, là người sống thu mình, không hòa đồng, im lặng ít nói, không giao thiệp nhiều với người khác, là một quân nhân có thói quen sạch sẽ.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ, việc đầu tiên hắn làm là đi tắm.
Theo kịch bản, một người như vậy lại dùng vẻ mặt không chút cảm xúc ôm một đứa bé cả người đầy bùn đất và vết thương, hết lần này đến lần khác bôi thuốc cho