Buổi tối Nghiêm Cái ngủ lại nhà Đoạn Bắc.
Có lẽ là vì lâu rồi không được sống trong bầu không khí như vậy, dù là ở nhà người khác nhưng anh vẫn ngủ rất ngon, lúc mở mắt đã là 10 giờ sáng ngày hôm sau.
Trong nhà mở máy sưởi, Nghiêm Cái đánh răng rửa mặt xong chỉ mặc một chiếc áo len là đi ra ngoài.
"Dậy rồi hả." Đoạn Bắc quay lưng về phía Nghiêm Cái, ngồi bên cạnh Tần Song Mạch, nghe thấy tiếng anh thì quay đầu lại cười: "Có để phần bữa sáng cho cậu.
Song Mạch không biết cậu thích ăn gì nên làm nhiều hơn vài món, đừng làm khách đấy."
Có lẽ nghe anh cảm ơn thấy phiền nên Đoạn Bắc nói luôn câu tiếp theo: "Đừng nói cảm ơn, cố gắng kiếm tiền đi."
Nghiêm Cái nhất thời nghẹn họng không thể trả lời, chỉ đành vào phòng bếp ăn sáng trước.
Hai người họ hiển nhiên rất quan tâm đến anh, độ ấm của sữa bò vừa đủ.
Dùng xong bữa sáng, Đoạn Bắc lập tức lôi Nghiêm Cái cùng ra ngoài mua đồ.
Nghiêm Cái đeo khẩu trang, quàng khăn, đội mũ, bọc cả người kín mít rồi mới dám đi ra ngoài với họ.
Tết nhất nên đường phố vắng vẻ hơn bình thường, có điều nơi náo nhiệt thì vẫn náo nhiệt như trước.
Chỉ một lát sau Nghiêm Cái đã cảm thấy tâm tình phức tạp.
Anh đi qua một dãy thương hiệu cao cấp, người phát ngôn khu vực Trung Quốc đều là ——
Lục Thú, Lục Thú, Lục Thú.
Vất vả lắm mới ra ngoài, kết quả trời như vẫn không chịu buông tha anh, đến bảng LED cũng treo quảng cáo của Lục Thú.
Người trên hình cười đến là vui vẻ, Nghiêm Cái có thể đếm được hắn cười hở đúng 8 cái răng trắng tinh.
Đoạn Bắc nhìn Nghiêm Cái cứ đi một đoạn rồi lại dừng, quay đầu nhìn bảng LED rồi lại cúi đầu đi tiếp.
Sau khi chất một đống đồ lên xe, cuối cùng Đoạn Bắc vẫn chủ động hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"
Nghiêm Cái muốn nói lại thôi.
Đoạn Bắc lái xe, nghiêng đầu ngậm một viên kẹo bạc hà trên tay Tần Song Mạch, mỉm cười, tiếng nói mơ hồ không rõ lắm: "Đừng nói không có chuyện gì.
Cậu nghĩ tôi không nhìn ra khi nãy cậu như thế nào à?"
Nghiêm Cái vẫn im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng.
"Tôi muốn mua bảng LED quảng cáo ở trung tâm thương mại kia."
Đoạn Bắc vốn không thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt lại nhớ đến hình ảnh trên biển quảng cáo vừa rồi, nhất thời thấy buồn cười, phải một lúc sau mới định thần lại.
Hắn ngậm viên kẹo bạc hà, cười đến là vui vẻ, gật đầu: "Mua, mua."
*
Đã rất lâu rồi Nghiêm Cái không gói sủi cảo.
Lúc còn nhỏ chỉ là vừa làm vừa đùa nghịch, hiện tại nghiêm túc học không ngờ gói cũng đâu ra đấy.
Thành phẩm là những chiếc sủi cảo tròn trịa phồng phồng, khá là đẹp mắt.
Anh đặt sủi cảo một bên, ngơ ngác nhìn một lúc lâu.
Cuối cùng Tần Song Mạch phải đưa tay lướt nhẹ trước mặt vài cái thì Nghiêm Cái mới hoàn hồn lại.
Nghiêm Cái không biết mình đã bao lâu rồi không ăn tết, lúc xem Xuân Vãn với Đoạn Bắc và Tần Song Mạch còn thấy ngạc nhiên.
Hóa ra hiện tại Xuân Vãn là như thế này?
Đoạn Bắc lơ đãng quay đầu nhìn anh, hỏi như nói đùa: "Muốn lên Xuân Vãn không?"
Hắn vừa hỏi xong thì Tần Song Mạch cũng nhìn về phía Nghiêm Cái.
Cô cười rạng rỡ, ánh mắt có chút tò mò.
Nghiêm Cái khẽ lắc đầu trả lời: "Không."
Lên Xuân Vãn đâu có tốt bằng ở nhà? Anh dù chưa từng được tham dự nhưng cũng không cảm thấy hâm mộ.
12 giờ hơn, Nghiêm Cái muốn đi ngủ, sau đó được Đoạn Bắc phát lì xì.
Hai bao lì xì đỏ thắm.
Trong lòng Nghiêm Cái ấm áp, cầm lên nhìn.
Một cái dùng bút nhũ vàng viết "Sớm kết thúc đời độc thân", một cái viết "Ngày càng rụng nhiều tiền".
Nghiêm Cái:...!
Kỳ thật không cần nói với anh như vậy, anh thật sự sẽ cố gắng rụng tiền mà.
"Chị dâu cậu chúc mau có đôi, tôi chúc rụng tiền."
Đoạn Bắc vỗ nhẹ lên vai Nghiêm Cái: "Ngủ ngon, năm mới vui vẻ."
*
Lục Thú nhìn Nguyên Hiện Thanh ngủ rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Hắn quay người lại thì thấy Nguyên Cảnh đang ngồi trên sô pha.
Lục Thú nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 9 giờ.
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Nguyên Cảnh, thuận thế ngồi xuống, hỏi: "Vẫn chưa ngủ?"
Trong phòng ấm áp dễ chịu nhưng bên ngoài tuyết rơi không ngừng, vô cùng lạnh.
Nguyên Cảnh lắc đầu, trên người đắp một chiếc chăn lông bằng nhung, nhẹ giọng nói: "Hôm nay là tất niên."
Lục Thú ngẩn người một lát.
Hắn đã thích ứng với thời gian ở đây, cộng thêm cả ngày đều chăm sóc Nguyên Hiện Thanh, không ngờ lại quên mất chuyện này.
Hắn kéo chăn của Nguyên Cảnh đắp lên người mình, ừ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Nguyên Cảnh, hỏi: "Chị nghĩ xem muốn quà gì cho năm mới?"
"Thôi khỏi." Nguyên Cảnh lật chăn rồi đứng dậy khỏi số pha.
Cô vừa đi vào phòng bếp vừa nói: "Chị với mẹ đều không ăn tết, trước kia cũng chỉ ăn sủi cảo.
Năm nay bận cũng quên mất không gói."
Cô quay đầu nhìn Lục Thú, gương mặt vẫn lạnh lùng vô cảm: "Ra giúp chị làm bữa khuya đi, gói nhiều sủi cảo một chút.
Nếu mai mẹ muốn ăn thì mang cho mẹ một bát."
Lục Thú gật đầu, vừa mở điện thoại gọi điện cho Lục Điển vừa đi theo Nguyên Cảnh vào phòng bếp.
Điện thoại có người nhận.
Anh chị em một nhà, người ở gần, người ở xa cứ thế nói chuyện như vậy.
Lục Thú rửa tay, nghe giọng Lục Điển có hơi mệt mỏi thì hỏi hắn: "Vẫn chưa đi nghỉ à?"
Hắn nói rồi liếc đồng hồ.
Hiện tại ở Trung Quốc đã là 2 giờ sáng.
"Chưa." Lục Điển hắng giọng nói: "Xem Xuân Vãn với ba xong thì xử lý ít việc, giờ mới chuẩn bị đi ngủ."
Lục Thú cũng cười: "Em cũng biết anh chưa ngủ."
Nếu ngủ sẽ có trợ lý trả lời, hơn nữa anh trai hắn cũng không ngủ sớm như vậy.
Nguyên Cảnh im lặng đứng bên cạnh, vẫn không nói gì.
Lục Điển lại hỏi thăm vài câu về tình hình sức khỏe gần đây của họ rồi mới bị giục đi ngủ.
Không gian yên tĩnh trở lại, trong phòng bếp chỉ còn vài tiếng động rất nhẹ.
Hai người đều được nuông chiều từ bé, nào biết gói sủi cảo như thế nào.
Chiếc nào chiếc nấy nhìn qua đều xiên vẹo méo mó, miễn cưỡng nhìn ra hình dáng.
Lục Thú gói xong một chiếc thì dừng lại nhìn chăm chăm một lúc, sau đó đưa tay chạm vào bảy, tám chiếc sủi cảo trông rất oặt ẹo, cúi đầu cười, lẩm bẩm: "Sao lại xấu như vậy."
Nguyên Cảnh nghe xong thì đặt xuống một chiếc sủi cảo thoạt nhìn vừa đủ tiêu chuẩn.
Cô không để ý đến mấy câu lẩm bẩm của Lục Thú, chỉ hỏi: "Nghe mẹ nói, lần trước em chạy từ nhà người mình thích tới à?"
Động tác tay của Lục Thú hơi chững lại, sau đó gật đầu.
Hắn như nhớ đến nội dung cuộc điện thoại khi trước, vì thế nói: "Em không có đổi đối tượng, không được nói là em tìm lý do."
Nguyên Cảnh im lặng nhìn hắn rồi lại cúi đầu, hỏi lần nữa: "Cậu minh tinh kia à?"
"Ừ."
"Vô dụng thế."
Nguyên Cảnh chế nhạo, đặt một chiếc sủi cảo xuống: "Nghe anh