Sang năm mới càng lúc càng nhiều việc.
Ngoại trừ Lâm Kỳ Chinh và Diêu Đa Ý, những người còn lại Nghiêm Cái đều coi như xã giao, lần lượt tới từng nhà chúc tết.
Dù sao anh không có họ hàng, có rất nhiều thời gian rảnh, cũng không sợ phiền phức.
Từ mùng 3 tết Nghiêm Cái đã rục rịch làm việc trở lại, đầu tiên là khai máy phim điện ảnh.
Chính là kịch bản mà anh đọc khi trước, tên phim là "Vượt Qua".
Nghiêm Cái đóng vai nam phụ Đường Miểu trầm tĩnh ít nói, kết cục là hy sinh.
Mọi người trong đoàn phim đều rất vui vẻ hòa thuận.
Không quá thân thiết nhưng cũng không quá xa cách, luôn có vẻ hơi khách khí, vừa khéo là bầu không khí mà Nghiêm Cái thích.
Chỉ là mới đầu xuân, anh nhận được lời mời tham dự lễ trao giải Thuần Nhã.
Nghiêm Cái nhận được đề cử Nam chính xuất sắc nhất, Nam phụ xuất sắc nhất, thêm cả Nam diễn viên có giá trị thương mại cao nhất.
Tuy tạm thời không biết mình nhận được giải thưởng nào nhưng tài nguyên tăng lên, giá trị con người tự nhiên cũng tăng theo, lần này anh không phải người áp trục nhưng cũng là người đầu tiên xuất hiện.
Vị trí ngồi của Nghiêm Cái là bên trái đạo diễn Thẩm và bên phải một nam diễn viên trung niên rất có danh tiếng.
Nghiêm Cái biết ban đầu Bành Lợi được xếp ngồi bên cạnh anh, có điều không hiểu vì sao Đoạn Bắc lại gọi điện thông báo có thay đổi.
Nghĩ một lát, kỳ thật cũng hiểu được.
Đoạn Bắc trước giờ vẫn dẫn dắt Bành Lợi, hơn nữa chỉ duy nhất một mình hắn.
Tài nguyên tốt trong công ty tất nhiên sẽ suy xét cho Bành Lợi trước tiên, vì thế Bành Lợi trước giờ vẫn được người trong giới xưng là "Thái tử Bắc Mạch".
Hiện tại thì khác, nhảy ra thêm một Nghiêm Cái.
Tài nguyên cao cấp bị chia sẻ, dù là ai cũng sẽ không cam tâm.
Hơn nữa Nghiêm Cái có thể cảm nhận được Đoạn Bắc rất dụng tâm với anh.
Không nói đến việc hắn theo sát anh từ lúc thử vai đến toàn bộ hành trình quay phim, tận mấy ngày cuối mới rời đi, chỉ riêng việc dẫn anh về nhà ăn Tết đã có thể khiến Nghiêm Cái ghi nhớ cả đời.
Đối diện với tình hình như vậy, người kia sao có thể không hận anh?
Nói không căm ghét chắc chắn là nói dối.
Nghiêm Cái nhận được thông báo xong tiếp tục đóng phim.
Lăn lộn bò toài trong vũng bùn thật sự không dễ chịu, chưa kể ngoài trời còn đang mưa.
Kỳ thật cảnh quay của Nghiêm Cái trong bộ phim này không nhiều, thế nhưng anh cũng không thể chỉ ngồi một bên nhìn nam chính diễn.
Hơn nữa, đạo diễn cũng yêu cầu là dù có cảnh quay hay không thì vẫn phải duy trì trạng thái bất cứ lúc nào.
Quay xong, cả tóc, mặt và người anh đều là bùn đất.
Vừa khéo Nghiêm Cái có một phân cảnh tắm rửa.
Để bảo vệ riêng tư của nghệ sĩ, đạo diễn đã giới hạn số người ở lại.
Nghiêm Cái tranh thủ tắm rửa sạch sẽ, cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Kết quả vừa bước ra khỏi phòng tắm thì nhận được một cuộc điện thoại.
Điền Túc đưa cho anh một chiếc khăn tắm.
Nghiêm Cái liếc màn hình, là Thẩm Trì gọi đến.
Hắn hẹn anh ăn một bữa cơm, Nghiêm Cái tất nhiên đáp ứng.
Một ngày cứ trôi qua như vậy.
Ngày hôm sau Nghiêm Cái xin nghỉ buổi chiều để tham dự dạ tiệc lễ trao giải Thuần Nhã.
Lúc Nghiêm Cái ngồi gật gà gật gù trên máy bay bỗng nhiên nhớ đến đoạn đối thoại với Hướng Phục trước kia.
Khi đó anh không cần nghĩ ngợi đã nói lần đầu tiên Lục Thú nhìn anh là tại lễ trao giải Thuần Nhã.
Giờ nghĩ lại, hẳn là từ lúc đó trong đầu anh đã bắt đầu có kí ức liên quan đến người này.
Thậm chí sau này, bất kể lúc nào, từng chuyện, từng chi tiết nhỏ đều có thể nhớ rõ ràng, rành mạch.
*
Lúc Nghiêm Cái đến nơi còn cách giờ khai mạc hơn hai tiếng.
Phòng làm việc đã chọn lễ phục và sắp xếp mọi chuyện từ trước, Nghiêm Cái chỉ cần nghỉ ngơi là được.
Có điều Nghiêm Cái lại không nghỉ, anh có hẹn ăn cơm với Thẩm Trì.
Trong những người tham gia buổi liên hoan lần trước, Thẩm Trì tương đối trẻ nhưng cũng không phải người trẻ nhất, năm nay mới có 42 tuổi.
Thế nhưng Thẩm Trì bảo dưỡng khá tốt, cũng thuộc diện có vẻ ngoài khá dễ nhìn trong giới, là một trong rất ít người không bị phát tướng.
Vì vậy lúc phỏng vấn, truyền thông cũng hay vô thức trêu chọc hắn vài câu, có điều Thẩm Trì lúc nào cũng trưng bộ mặt lạnh không trả lời, dần dà cũng không có ai dám hỏi.
Thẩm Trì và Nghiêm Cái tiếp xúc khá nhiều nên anh thấy hắn không phải người quá khó gần.
Ăn xong, hắn chủ động mời Nghiêm Cái ở lại uống trà.
Hai người nói chuyện vài câu.
"Tối nay Bành Lợi cũng sẽ tham dự?" Thẩm Trì đột nhiên hỏi.
"Ừ." Nghiêm Cái gật đầu: "Cùng hàng ghế với chúng ta."
"Tôi nghe nói chỗ ngồi của hai người có sự thay đổi." Giọng Thẩm Trì không hề có ý nghi vấn, chỉ đơn giản là trần thuật.
"Anh Bắc có gọi điện thoại báo." Nghiêm Cái chỉ cười: "Thái Tử nhìn tôi không vừa mắt, tôi sao có thể không nhượng bộ."
"Hắn cũng không thay đổi được vị trí của cậu." Thẩm Trì đưa mắt nhìn anh, một lời trúng đích: "Bắc Mạch bắt đầu đổi đối tượng nâng đỡ à?"
"Chắc vậy." Nghiêm Cái nhấp một ngụm trà: "Người đại diện khi trước của tôi sinh bệnh, từ năm ngoái Đoạn Bắc đã bắt đầu tạm thời dẫn dắt tôi.
Từ sau sự kiện của Duệ Sĩ thì quyết định sẽ chuyên tâm dắt tôi và Bành Lợi."
"Cậu cẩn thận một chút." Thẩm Trì mân mê chén trà trong tay: "Trước kia tôi có hợp tác cùng Bành Lợi.
Người này lòng dạ hẹp hòi.
Cậu tranh giành tài nguyên với hắn, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng."
Thẩm Trì lại rót đầy một chén trà khác, nhìn vẻ mặt của Nghiêm Cái, không khỏi lắc đầu: "Vị trí áp trục lần trước của Duệ Sĩ ban đầu là của Bành Lợi.
Đoạn Bắc đã tính tranh thủ vị trí đó từ sớm."
Hắn liếc một cái nhẹ hẫng nhìn Nghiêm Cái: "Tôi cũng hơi tò mò, vì sao sau đó lại là cậu áp trục."
Nghiêm Cái hơi ngừng lại rồi trả lời như thường: "Là tư bản đập tiền."
"Kim chủ à?" Thẩm Trì hỏi không chút cố kỵ.
Hắn vào vòng này từ sớm, chìm nổi đã nhiều năm.
Thuở trẻ khí thịnh không phải cũng có một đoạn tình cảm với một, hai vị tiểu thịt tươi hay sao? Thế nên mắt đã sớm nhìn thấu chuyện này, lúc hỏi cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao cũng chỉ là chuyện người tình ta nguyện, giống như việc vung tiền như rác chỉ đổi lấy nụ cười của một người.
Không nói đến vấn đề đáng giá hay không, tư bản thỏa mãn và vui vẻ mới là chuyện quan trọng trong mối quan hệ này.
Nghiêm Cái khẽ lắc đầu: "Không biết có phải không."
Thẩm Trì hiểu ý: "Người theo đuổi à?"
Nghiêm Cái không biết nên trả lời như thế nào: "Chắc vậy."
"Hẳn là thế rồi.
Mua được áp trục, kể ra cũng dám vung tiền vì cậu đấy." Thẩm Trì hiểu rõ: "Trong vòng này quan hệ như vậy thường không kéo dài lâu.
Đừng để người khác nắm thóp lấy làm đề tài bàn tán.
Nếu tách ra thì nhớ phải làm thật triệt để sạch sẽ, đừng dây dưa gì hết."
Nghiêm Cái ngẩn người trong chớp