Editor: [email protected], [email protected]
- -
Nghiêm Cái nhận được giải thưởng này hoàn toàn trong dự kiến.
Anh lên sân khấu đứng trước mặt Lục Thú, cầm lấy cúp từ trong tay hắn.
Ngón tay chỉ hơi chạm một chút nhưng ánh mắt giao nhau khiến tim tưởng như ngừng đập.
Khoảnh khắc Nghiêm Cái cầm cúp, anh theo bản năng hơi nâng tay lên để che tầm nhìn của ống kính.
Trong nháy mắt, tay còn lại nắm lấy ngón tay của Lục Thú, nhẹ nhàng vuốt một cái rồi lập tức thả ra.
Toàn bộ quá trình gương mặt anh không hiện chút biểu cảm nào, lúc xoay người thì nghe thấy tiếng Lục Thú cười khẽ.
Nghiêm Cái làm bộ không nghe thấy, tiếp tục phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải.
Đoạn Bắc ngồi dưới nhìn mà đau cả đầu.
Hắn biết tối nay chắc chắn không thể đi xã giao gì nữa.
Bên cạnh có bao nhiêu Ảnh Đế, nhân vật có địa vị với đạo diễn nổi danh như vậy, kể ra cũng thật đáng tiếc.
Quả nhiên, Nghiêm Cái cầm cúp xong liền lấy cớ rời đi trước, quay người tới phòng hóa trang của chính mình trong hậu trường.
Lục Thú dựa nửa người lên cửa, vẫn cúi đầu nhìn ngón tay vừa được Nghiêm Cái vuốt qua khi nãy.
Đến tận khi Nghiêm Cái đứng trước mặt, hắn mới nghiêng đầu cười nói: "Sao lại gầy đi nhiều như vậy?"
Rồi hỏi: "Có nhớ em không?"
Nghiêm Cái im lặng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn hắn.
Quả thật đã rất lâu rồi anh chưa nhìn thấy người này.
Cả hai người họ đều gầy đi rất nhiều.
Lục Thú vẫn cười, chỉ là nụ cười bớt đi ba phần tùy ý so với trước đây.
Lục Thú im lặng không nói, chỉ nhìn Nghiêm Cái.
Vừa nhìn vừa nghĩ thầm: Cái Cái gầy đi nhiều như vậy, nhéo mặt chắc sẽ không thoải mái như trước.
Hai người đối mặt không nói câu nào một lúc lâu, sau đó Nghiêm Cái bỗng nhiên cử động.
Anh vốn đang đứng thẳng, chiều cao không khác biệt là mấy so với Lục Thú, hiện tại bỗng nhiên cúi người vùi đầu ôm lấy hắn.
Lục Thú bị anh ôm vào trong ngực, chạm vào vành tai của Nghiêm Cái.
Hắn cảm thấy người anh rất lạnh, tay cũng lạnh, tuy sửng sốt trong giây lát nhưng nhanh chóng đưa tay ôm lại anh.
Nghiêm Cái chôn đầu trên vai hắn hồi lâu, hai người ôm nhau dùng sức đến độ bả vai cũng rung rung.
Lục Thú nghe được tiếng anh hít thở, lại thêm một lúc nữa mới nghe thấy giọng nói rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng của Nghiêm Cái.
Anh hỏi hắn:
"Em...!không có gì muốn nói với tôi à?"
Lục Thú nghe mà mềm hết cả tai, lập tức nở nụ cười.
Hắn gật đầu, nghiêm túc nói: "Em rất nhớ anh."
Thấy Nghiêm Cái không trả lời, Lục Thú lại vô cùng nghiêm túc lặp lại một lần nữa: "Thật sự rất nhớ anh."
Ở nơi hắn không nhìn thấy, Nghiêm Cái khẽ cau mày.
Là chuyện này?
Em không muốn ở bên tôi?
Em không thích tôi?
Không lẽ em ra nước ngoài yêu người khác rồi?
Ai muốn em nhớ tôi?
Ai muốn em rất nhớ tôi?
Thôi được rồi tôi đúng thật muốn em nhớ tôi.
Nhưng lời tỏ tình mà tôi muốn đâu...? Tỏ tình đâu...?
Tình yêu ngọt ngào kết thúc đời độc thân tôi chờ đợi gần một năm liền đâu??
Anh hơi ngừng động tác, cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn Lục Thú.
Cơ mà bàn tay đang ôm eo người ta lại không hề có ý định thả ra.
Vì thế Lục Thú cũng nhìn anh, vẻ khó hiểu: "Sao vậy?"
Nghiêm Cái vẫn nhíu mày, rốt cuộc không nhịn được hỏi hắn: "...!Là chuyện này?"
Lục Thú hơi ngơ ngác: "Hả? Có chuyện gì?"
Nghiêm Cái:...!
Mẹ ơi, làm sao bây giờ?
Con cảm giác mình đã bỏ lỡ tình yêu, đi thích nam cặn bã mất rồi.
"À, em biết rồi." Lục Thú bỗng nhiên lên tiếng làm chân mày Nghiêm Cái lập tức giãn ra.
Trong lòng anh có sự chờ mong khó hiểu, thế nhưng vẫn vô cùng bình thản nhìn Lục Thú, chờ hắn nói tiếp.
"Trước đó ra nước ngoài không nói với anh là vì trong nhà có chuyện, hơn nữa không biết..."
Lục Thú bắt đầu giải thích, Nghiêm Cái lại dần thấy tâm như tro tàn.
Anh thật sự không để tâm tới nguyên nhân.
Nghiêm Cái thả tay đang ôm eo hắn, từ từ lùi về phía sau một bước.
Lục Thú ngây ngốc.
Nghiêm Cái đưa mắt nhìn hắn, vẻ mặt như sương tuyết: "Tôi hỏi em chuyện này."
Lục Thú vội vàng gật đầu, nhìn anh không chớp mắt, không muốn bỏ qua bất kỳ khoảnh khắc nào.
Nghiêm Cái lên tiếng: "Ngày nào em cũng chăm sóc mẹ?"
Lục Thú nghiêm túc gật đầu.
"Có...!ra ngoài chơi linh tinh không?"
"Ngoài chăm sóc mẹ ra em không làm gì hết."
"Ở bên kia có thấy người nào rất đẹp không?"
"Ngày nào em cũng chỉ nhìn thấy hai người phụ nữ ——"
Lục Thú đột nhiên dừng lại, nhất thời như hiểu ra điều gì đó.
Hắn nở nụ cười, đối diện với đôi mắt không chút gợn sóng của Nghiêm Cái, chỉ cảm thấy cả người đều đã rơi vào trong đó.
Lúc sau lại làm như không còn cách nào khác, khẽ thở dài nhưng vô cùng dịu dàng hỏi lại: "Làm gì có ai đẹp như anh?"
"Chuyện này không biết được."
Nếu không vì sao vẫn chưa nói thích tôi.
"Anh có gì muốn nói với em không?" Lục Thú hỏi ngược lại Nghiêm Cái.
"...!Có, không muốn nói." Nghiêm Cái thấy hơi rầu rĩ một xíu.
Trong lòng anh rối một nùi, sau đó im lặng xoay người: "Tôi về trước."
Lục Thú khẽ cười một tiếng, nhìn anh yên lặng rời đi, bỗng nhiên mở miệng: "Anh đi rồi, đêm nay em biết đi đâu tìm?"
Nghiêm Cái dừng chân, buồn bực nói: "Tìm tôi làm gì?"
"Không tìm anh thì tìm ai?" Lục Thú tiến về phía trước hai bước, nhẹ nhàng bắt lấy đầu ngón tay Nghiêm Cái, sau đó từ từ lắc lắc.
Nghiêm Cái quay đầu nhìn Lục Thú.
Lục Thú được nước lấn tới, dựa luôn lên người Nghiêm Cái, đặt cằm mình trên vai anh.
Toàn thân Nghiêm Cái cứng đờ, thế nhưng cảm giác lại rất kỳ