Editor: Phát tí đường tối chủ nhật.
- -
Tối đó Nghiêm Cái tìm Thẩm Trì xin nghỉ một ngày.
Thẩm Trì thân làm bậc cha chú kiêm đạo diễn bộ phim, đương nhiên phải theo lẽ thường hỏi han Nghiêm Cái vì sao lại xin nghỉ.
Không ngờ đứa nhỏ ngày thường bình tĩnh là thế, lúc này lại ngượng ngùng xoắn xít cả lên, mãi không thấy trả lời.
Thẩm Trì chỉ cảm thấy kỳ quái nhưng không ép hỏi.
Sau khi cúp máy, Thẩm Trì bắt đầu nhiệm vụ hàng ngày lướt Weibo.
Đọc được tin "Lục Thú về nước", "Lục Thú trao giải cho Nghiêm Cái", sau đó nhớ tới lời đạo diễn Dương nói trong lần đầu tiên gặp Nghiêm Cái, Thẩm Trì đột nhiên bừng tỉnh, tâm tình phức tạp.
Hắn là kẻ không có tình người như vậy sao?
Muốn yêu đương có thể nói thẳng á! Chẳng phải yêu đương, kể cả Lục Thú ngày nào cũng tới thăm ban hắn cũng đâu có ý kiến gì?
*
Nghiêm Cái cúp máy, mắt nhìn người đang ngồi trước giàn sen đá.
Trên người Lục Thú mặc quần áo ngủ của anh, có hơi rộng, đằng sau cổ để lộ một khoảng da trắng bóc, dưới ánh đèn rất dễ làm người ta mê mẩn.
Tóc vẫn còn hơi ướt nhưng lại không chịu sấy cho khô.
Nghiêm Cái đứng cách đó vài bước, im lặng nhìn hắn không một tiếng động.
Thật ra anh cũng cảm thấy hơi mơ hồ.
Không biết bản thân nói chữ "thích" như thế nào, không biết vì sao lại mơ màng hồ đồ đi tỏ tình trước, cũng không biết vì sao lại đáp ứng tất cả yêu cầu của hắn, cứ thế đưa người về nhà, thậm chí còn chẳng rõ mình đưa quần áo ngủ cho hắn thay kiểu gì.
Thật sự chỉ thiếu nước đưa luôn chìa khóa nhà cho hắn.
Lúc Nghiêm Cái ngây người, Lục Thú đã quay đầu lại, nhìn anh chăm chú vài giây rồi mới hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Nghiêm Cái ngước mắt, không trả lời, chỉ đi về phía trước vài bước.
Lục Thú vẫn đang ngồi không chịu đứng dậy, chống cằm nhìn Nghiêm Cái với cặp mắt mong ngóng.
Nghiêm Cái cúi đầu nhìn Lục Thú, thật lâu sau mới từ từ đưa tay về phía hắn.
Lục Thú lập tức cười, khóe miệng cong lên.
Hắn gập ngón tay lại, như thể đang đùa với Nghiêm Cái, đặt tay mình lên bàn tay anh phát ra một tiếng động nhỏ.
Nghiêm Cái cầm tay Lục Thú kéo hắn đứng dậy.
Anh nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 41 phút, thế nhưng Lục Thú vẫn chưa chịu đi ngủ.
Không hiểu sao hắn cứ nhìn anh không chớp mắt, như thể nhìn bạn cũ đã nhiều năm không gặp, không nỡ dời mắt đi.
Anh kéo người kia ngồi xuống mép giường, vén chăn, chuẩn bị nghiêm chỉnh nằm xuống: "Ngủ."
Lục Thú vẫn nhìn anh, lắc đầu: "Em nhìn anh ngủ."
Nghiêm Cái không để ý đến hắn, chỉ yên lặng đứng dậy.
Không lâu sau, Lục Thú thấy anh cầm một chiếc khăn lông đi vào.
Khăn lông bỗng nhiên trùm lên đầu hắn, sau đó có một bàn tay phủ lên.
Lục Thú cảm giác trên đầu âm ấm, là Nghiêm Cái cầm khăn lông nhẹ nhàng xoa lên tóc hắn.
Lần này người toàn thân cứng đờ là Lục Thú.
Từ trước khi xác định quan hệ với Nghiêm Cái, hắn đã từng nghĩ đến chuyện lau tóc này, có điều hắn chỉ nghĩ đến viễn cảnh mình lau tóc cho Nghiêm Cái, tuyệt đối không phải là anh lau tóc cho hắn.
Nghiêm Cái vừa nhẹ nhàng ấn vai Lục Thú vừa lau tóc.
Lục Thú nhất thời không biết nên làm gì.
Bảo anh đừng lau nữa?
Không được, tuyệt đối không được, cơ hội khó có có được như vậy.
Chỉ là...!Sao cứ có cảm giác là lạ?
Không lẽ đây là vị chua đặc thù của ái tình?
Lục Thú miên man suy nghĩ không biết bao lâu, đến khi phản ứng lại thì Nghiêm Cái đã mang khăn đi, chỉ để lại một bóng lưng.
Hắn ngồi tại chỗ đưa tay sờ thử tóc mình, đúng là đã khô cong.
Nghiêm Cái quay lại, tự giác chui vào chăn lần nữa y hệt bé ngoan: "Đi ngủ."
Anh vừa nằm xuống vừa nhìn về phía Lục Thú.
Đôi mắt như bị sương mù bao phủ, tựa như đang hỏi hắn: "Em không định đi ngủ à?"
Lục Thú có chút kích động, lại không hiểu sao cảm thấy buồn cười, bèn nhanh tay nhanh chân chạy đi tắt đèn.
Trong phòng lập tức tối đen, hắn cách một lớp chăn cứ thế nằm lên người Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái ngước mắt là nhìn thấy Lục Thú.
Hai cặp mắt nhìn nhau trong bóng tối.
Anh có hơi ngẩn người nhưng chỉ một lát sau là từ từ đưa tay ra, ôm lấy eo người nào đó đang nằm trên người mình.
Lục Thú thấy anh đáp lại, vì thế càng được nước lấn tới.
Hắn nhỏm về phía trước, đến lúc khoảng cách giữa hai người đủ gần thì nhẹ nhàng cọ mặt hắn lên mặt Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái biết là hắn làm nên quyết định nhắm mắt lại, để mặc Lục Thú tùy tiện cọ tới cọ lui trên mặt mình, cực kỳ bao dung.
Anh bình thường hay mất ngủ, hiện tại có Lục Thú trèo lên người không hiểu sao lại thấy buồn ngủ, như thể chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ ngay được.
Nghiêm Cái quả thật đã hơi mơ màng.
Anh cảm thấy rất dễ chịu, cảm giác thoải mái mà đã gần một năm nay anh chưa từng có.
Nhưng Lục Thú nào để Nghiêm Cái ngủ dễ dàng như vậy.
Cách một lớp chăn, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của anh, hơi thở của anh, thậm chí tiếng tim đập của anh.
Trong phòng tối đen, lần này Nghiêm Cái không bật đèn ngủ.
Lục Thú nhẹ nhàng ôm mặt Nghiêm Cái,