Hộp tơ nhung đen bên trong là đầy đủ trang sức : Dây chuyền, khuyên tai, vòng tay còn có chiếc nhẫn
Mặt dây chuyền bên trên có gắn ngọc sapphire rất lớn, thiết kế rất đẹp, độ bão hòa cực cao, phảng phất đang nở rổ chồi non, ngâm mình trong giọt sương sáng sớm óng ánh, tản ra khí tức ưu nhã mà lại sạch sẽ
Khuyên tai thì tương đối nhỏ một chút, lộ ra mười phần độc đáo; vòng tay cùng với mặt nhẫn thì đính kim cương, phản xạ ánh sáng trong suốt nhưng lộng lẫy, thật sự rất bắt mắt người khác
Đừng nói mẹ Hạ, liền Hạ Sở đối với đồ trang sức không có chút hứng thú nào, mà lại mở to mắt ( ở nhà đã có không ít) nhìn, hai mắt đều sáng lên
Mẹ Hạ rất thích, bà nói ra "Không cần phải lãng phí như vậy"
Giang Hành Mặc "Cũng là một chút tâm ý của tụi con"
Lời này được nói bằng giọng nói khàn khàn, nhưng nội dung phi thường dễ nghe. Mẹ Hạ biết bọn họ không thiếu những thứ này, liền vui vẻ nhận lấy, đương nhiên trong mắt vẫn là nhìn cái khối rubic bự kia
Dù là trang sức trân quý, mắc tiền thì cũng không sánh bằng một khối rubic tự tay làm chất chứa bao nhiêu tâm ý cùng với sự kinh hỉ
Mẹ Hạ đều cũng không nỡ trả khối rubic này cho Giang Hành Mặc, mặc dù đây vốn là quà tặng bà tặng cho anh
Hạ Sở cũng tức giận, kỳ thật cô cũng chuẩn bị quà cho mẹ, nhưng bộ này so với bộ của Giang Hành Mặc, thì của mình quá rẻ tiền, hoàn toàn không lấy ra được
Với lại Giang Hành Mặc cũng nói bộ trang sức sapphire kia là hai người cùng nhau chuẩn bị... thui liền chấp nhận đi
Cha Hạ mang bát lê chưng đường phèn tới "Nào nào nào, lại đây, uống một chút để thấm giọng rồi nói"
Giang Hành Mặc nói cảm ơn, cha Hạ vội vàng nói "Không sao, khách khí cái gì chứ, uống nhanh đi"
Giang Hành Mặc liền im lặng, cẩn thận bưng bát
Mẹ Hạ lúc này với tư cách mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng, dù con rể là cái bánh chưng
Cô liếc mắt nhìn nữ nhi của mình, nói "Còn không giúp nó đi, tay thằng bé đều băng gạc, lỡ bưng bát bị thương thì sao ??"
Hạ Sở "..."
Giang Hành Mặc há miệng liền muốn nói: Con có thể tự làm
Mẹ Hạ đã ngăn anh trước khi mở miệng, bà đối với Hạ Sở nói "Nhanh, giúp thằng bé bưng bát canh đi, đều là vợ chồng, thẹn thùng cái gì"
Hạ Sở sững sốt nửa ngày mới phản ứng lại: Ý của mẹ của chính là cô đút cho anh ăn sao ??
Mẹ Hạ còn cố ý lôi kéo cha Hạ tránh vào phòng bếp "Các con cứ uống trước đi, mẹ đi xem canh hầm thế nào rồi"
Có thể còn thế nào chứ ?? Đồ ăn đều đã dọn lên, có thể ăn cơm rồi đấy chứ
Đáng thương là hai vị kia có tình yêu say đắm với nhà bếp, nhanh chóng đã vào trong
Hạ Sở nhìn Giang Hành Mặc
Giang Hành Mặc nhìn không chớp mắt
Hạ Sở nhìn bát canh lê chưng đường phèn trên tay mình một chút
Giang Hành Mặc rất tự giác, để cuống họng khàn của mình nói "Tự anh làm được rồi"
Hạ Sở lấy tô nhỏ múc lê chưng đường phèn để trên bàn, lại đẩy bát đó đến trước mặt anh
Đút là không thể nào, đời này đều không có khả năng, cầm chén đặt trước mặt anh là cực hạn lắm rồi
Hạ Sở nói "Uống đi"
Giang Hành Mặc thấp giọng nói "Cảm ơn"
Cuống họng vẫn là khàn khàn rát rát, hai chữ nói ra giống như thay đổi âm nhạc trong không khí, để cho người nghe khó chịu
Hạ Sở nói "Cuống họng không tốt liền ít nói chuyện đi"
Giang Hành Mặc không lên tiếng nữa, anh múc nước của lê chưng, lúc uống vào trong miệng, chỉ cảm thấy vị ngọt vừa đủ, chiếm đoạt ở đầu lưỡi, trôi thẳng vào dạ dày, làm ấp cả ngũ tạng lục phủ
Có lẽ cái này món mỹ hảo đã sớm phù dung tồi tàn, nhưng cũng để cho người khác can tâm tình nguyện mà ăn
Thời gian không sai biệt lắm, bốn người ngồi trước bàn, sắp khai tiệc
Kỳ thật Hạ Sở có chút buồn bực, nhà anh họ hàng cũng không ít, vì sao ngay cả một người cũng không tới
Chỉ là nhìn biểu hiện cha mẹ đều rất bình thường, cô cũng không đi hỏi, liền bày bộ dáng đương nhiên
Sinh nhật tự nhiên phải có bánh sinh nhật, đây cũng là do Giang Hành Mặc chuẩn bị, bánh kem không lớn, nhưng tạo hình rất tinh xảo, dù là nhìn cực kỳ đơn giản, nhưng những đồ vật trang trí kia cũng có thể ngửi ra hương vị đắt đỏ
Hạ Sở tâm tình không tệ, nói "Mẹ con hát bài sinh nhật nha" Từ nhỏ cô thường hay bắt đầu hát bài hát, hằng năm đều hát cho ba mẹ, đây cũng món quà tốt nhất cho ba mẹ khi còn nhỏ
Nhưng vào giờ phút này, khi cô nói lời này ra, trên bàn ba người đều không hẹn mà nhìn về phía cô, trong tầm mắt ít nhiều cũng có chút kinh ngạc
Hạ Sở nhạy bén phát giác ra, cô thầm nghĩ: Hỏng rồi, quên mất bây giờ mình đã là một phụ nữ hai mươi tám tuổi thành thục
Vào độ tuổi này mà