Mẹ !! Mẹ cứ thế này sẽ bị thiên hạ đem chuyện này ra thành trò cười mất
Hạ Sở cũng bắt đầu không muốn ngủ chung với mẹ nữa
Mẹ Hạ mặc kệ cô, nghiêm túc 'giáo dục' cô "Con cũng đã lớn rồi, nên bắt đầu sinh con, chờ chưa tới mấy năm nữa, chờ đến con có em bé thì liền mệt mỏi"
Hạ Sở nghe mà trong lòng chua thấu, cô mới 'mười tám', mẹ cô liền nói cô chưa tới mấy năm mà sinh con thì sẽ mệt mỏi
Mẹ Hạ lại nói "Cũng không trễ nãi thời gian của các con, chờ đứa bé sinh ra, con đưa cho mẹ, đảm bảo không làm cho các con mệt mỏi"
Hạ Sở quả thực nghe không nổi nữa, cô kêu "Mẹ..."
Mẹ Hạ vất vả mới nắm được thóp cô, không cho cô đứng lên phản bác "Xấu hổ cái gì ?? Đã hai mươi tám, còn làm như mới mười bảy mười tám ?? Gọi mẹ thì được gì sao, con cuối cùng cũng phải làm mẹ thôi"
Hạ Sở ủy khuất, không cách nào nói: Cô thật sự mới mười bảy mưới tảm nhé, là tuổi yêu đương cũng phải xem người khác có cho hay không
Mẹ Hạ vừa nói vừa khẽ thở dài "Mà thôi, con cứ giữ sức khỏe cho bản thân đã, ăn cho béo một chút, nếu không với tình trạng thế này của con, nếu thật sự mang thai, chúng ta ai cũng không yên tâm"
Hạ Sở thở phào, cảm thấy đề tài đại khái cũng đã kết thúc
Mẹ Hạ đưa tay xoa bóp eo cô nói "Con nói xem, trước kia con uống miếng nước cũng có thể mập ra, giờ làm sao lại càng lớn càng gầy yếu đến nỗi da bọc xương thế này ??"
Hạ Sở bị bà bóp rất ngứa, một bên cười, một bên tránh "Sẽ béo, rất nhanh sẽ béo ra"
Hai mẹ con nói chuyện một lúc, thời gian không còn sớm, mẹ Hạ nói "Nhanh ngủ đi, mai con còn phải dậy sớm"
Hạ Sở cũng hơi mệt, cô nắm tay đặt dưới gối đầu, nhìn mẹ nói "Mẹ, ngủ ngon"
Mẹ Hạ cũng nhìn cô "Ngủ ngon"
Hai người yên tĩnh trong chốc lát, tựa hồ chẳng mấy chốc liền sẽ ngủ thiếp đi
Hai mí mắt của mẹ Hạ liền đánh nhau, mang theo nụ cười trong đọng trên khóe miệng, lập tức tiến vào giấc mộng đẹp
Hạ Sở lẳng lặng mà nhìn, nhìn người mẹ quen thuộc, nhìn người thân cận nhất của mình, nhìn mẫu thân có thể gánh vác được tất cả
Chóp mũi cô chua chua, bỗng nhiên nhịn không được
"Mẹ" Cô nhẹ giọng bảo bà
Mẹ Hạ híp mắt "Được rồi, ngủ sớm đi"
Hạ Sở thấp giọng nói "Nếu như con không phải là con, mẹ..."
"Cái gì mà con không phải con" Mẹ Hạ mơ hồ nói "Nghe lời, nhanh ngủ đi, sáng mai còn không muốn đi đến công ty sao ??"
Hạ Sở quyết định, mở miệng nói "Con chính là đến từ mười năm trước, con vẫn là con gái của mẹ, nhưng là..."
"Con đến từ mười năm trước ??" Mẹ Hạ mở mắt ra, tuy có chút thanh tỉnh nhưng cũng không quá để ý, chỉ cười cười nói "Mẹ nhìn liền biết mười năm trước xảy ra chuyện gì con cũng không nhớ được"
"Con nhớ được" Hạ Sở gấp gáp nói "Con cái gì đều nhớ..."
Mẹ Hạ hào hứng, hỏi cô "Vậy con thử nói xem điểm thi đại học của con bao nhiêu"
Hạ Sở nhíu chặt lông mày nói "Con đến sớm hơn ngày hôm đó"
Mẹ Hạ hỏi "Sớm hơn ?? Chưa thi đai học sao ??"
Hạ Sở chân thành nói "Vừa kết thúc kỳ thi đại học, nhưng lại chưa biết điểm"
Mẹ Hạ đùa cô "Vậy con còn nhớ rõ đề thi đại học sao ??"
"Đương nhiên nhớ kỹ" Hạ Sở nói "Đừng nói đề thi đại học, ngay cả từng câu hỏi toán học đều nhớ"
Mẹ Hạ vui vẻ "Nói nghe một chút"
"Chính là..." Lời đến khóe miệng, Hạ Sở bỗng nhiên dừng lại, giống như là có một viên bông chặn ngay cổ họng, mềm mại ngứa ngáy
Mẹ Hạ cười đến con mắt đều cong "Vậy không nói môn toán học, liền nói môn ngữ văn đề thi đại học đi"
"Là..." Hạ Sở rốt cục ý thức được, không phải cuống hống không cách nào phát ra âm thanh, mà đại não không cách nào truyền tới một tin tức hay hình ảnh nào
Kỳ thi đại học môn ngữ văn có câu hỏi là gì...
Cô nhớ không rõ
Nhưng rõ ràng mới phát sinh không lâu, trước đây không lâu cô còn nhớ rất rõ ràng, đừng nói đề thi đại học, liền đề giải môn toán học cũng khắc sâu trong đầu
Hiện tại, toàn bộ đều biến mất, giống như có người xóa trên bảng đen, một chút vết tích trên đó cũng xóa đi, chỉ để lại một chút bột phấn màu trắng
Cô không nhớ được, những cái kia vô cùng rõ ràng, hiện tại cô không nhớ rõ, giống như thật sự bị thời gian ăn mòn
Hạ Sở sắc mặt có chút khó coi
Mẹ Hạ chú ý, bà thu hồi nụ cười, ngưng lại nói "Sở Sở, sao thế ??"
Vừa rồi Hạ Sở nói lời này với bà, bà hoàn toàn không có coi là thật, ngẫm lại cũng cảm thấy bình thường, cho dù là ai nghe như vậy đều sẽ cảm thấy nó chỉ là lời nói đùa
Hạ Sở nhìn thấy thần sắc lo lắng của mẹ mình, trong lòng căng thẳng, tỉnh táo lại
Cô cười "Không có việc gì"
Mẹ Hạ lại cảm thấy cô đang cạy mạnh, bà ngồi xuống hỏi "Có chỗ nào không thoải mái sao ??"
"Không có ạ..." Hạ Sở triệt để hồi phục, điều chỉnh nét mặt của mình "Mọi thứ đều tốt, mẹ cứ yên tâm" Ngữ khí cũng khôi phục, nhẹ nhàng và tự nhiên
Mẹ Hạ còn có chút ngờ vực "Tự nhiên đột nhiên nói mình đến từ mười năm trước"
Hạ Sở cười đùa tí tửng nói "Dọa mẹ sợ một chút ấy mà"
Mẹ Hạ thấy đích xác cô có bộ dáng không có việc gì thật, liền yên lòng "Cái này có gì phải sợ ?? Con từ mười năm trước cũng tốt, mười năm sau đến cũng được, dù sao đều là con gái bảo bối của mẹ"
Một câu quả nhiên làm ấm trong lòng Hạ Sở
Trong lòng cô một tảng đá đang đè ép trong nháy mắt liền rơi xuống đất
Đúng vậy a, mặc kệ là như thế nào, cô còn có ba mẹ
Vô luận đó là thời gian niên đại nào, là ở chỗ nào, cô đều không phải còn mỗi một mình
Ba mẹ của cô, nhà của cô, từ đầu đến cuối cô đều có thể đụng tay tới
Hạ Sở mặt mày vui vẻ, cô nói "Mẹ, hay chúng ta nói một chút chuyện xưa thì sao ạ ??"
Mẹ Hạ cười nói "Việc của mười năm trước sao ??"
Hạ Sở lắc đầu "Không, là việc trong mười năm nay"
"Mười năm nay a" Mẹ Hạ thở dài nói "Kia nói đúng là rất dài dòng"
Kỳ thật mẹ Hạ hiểu biết cũng không nhiều, nhiều lắm thì lên mang tra tìm kiếm để hiểu chi tiết một chút, nhưng lời mơ hồ của bà cũng đủ cho Hạ Sở tưởng tưởng ra một chút hình dáng, một bức tranh sự thật, tản ra khí tức chân thật
Cô thi đậu vào đại học Q, ngành là thông tin công nghệ, bởi vì đi theo một giáo sư hoàn thành một cái hạng mục độc quyền mà được coi trọng, về sau có cơ hội ra nước ngoài bồi dưỡng, cô liền nắm chắc, lấy thành tích ưu việt cùng với nhiều người gửi thư đề cử liền tiến thẳng vào Stanford mà học tập
Về sau cô gặp Giang Hành Mặc, vừa bận rộn việc học rồi làm hạng mục nghiên cứu phát minh từ cái nhỏ đến cái lớn, đều để cho cô kinh nghiệm và rèn luyện từ số không
Đêm trước khi cô tốt nghiệp, Giang Hành Mặc về nước thành lập Liên Tuyến, sau