Diệp Tĩnh Thanh vẫn đang loay hoay với sắp tài liệu trên bàn thì Tôn Thất Thiên cao ngạo mở cửa đi vào
- Ngày mai có Việt Tổng bên Việt Thị qua, qua quán bar tiếp đi
Diệp Tĩnh Thanh sững sờ nhìn anh ta
- Quán bar??
Anh ta im lặng không nói
Cô cố để cho sự tức giận không bộc lộ ra ngoài:
- Tại sao phải tới quán bar.....!đây không phải là vấn đề làm ăn sao? Cần gì phải ở quán bar?
- Em không cần biết, tôi kêu làm thì em chỉ cần làm theo
-......
- Em không cần lo, chỉ cần uống vài ly rượu thôi
- Tôi có thể không đi không?
Lúc này Tôn Thất Thiên nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo không bộc lộ bất cứ một cảm giác thương xót nào, anh phán nhẹ một câu
- KHÔNG ĐI KHÔNG ĐƯỢC
Rồi hắn bước ra khỏi phòng để lại cô đang đứng nhìn với ánh mắt tuyệt vọng.
Vì cô biết đến đó không chỉ có uống vài ly
Cô đứng dậy, thay quần áo rồi đi đến Tôn Thị làm việc.
.....!TÔN THỊ....
Hai cô tiếp tân thấy Diệp Tĩnh Thanh, vui vẻ gọi
- Chào Kí Diệp, cô ăn sáng chưa? Đi với bọn tôi không?
Lúc này cô mới chợt nhớ mình vẫm chưa bỏ gì vào bụng, cô cười gật đầu.
Họ đi đến một nhà hàng thuộc Tôn Thị, là nơi dành cho những nhân viên làm việc ở Tôn Thị.
Hạ Tú Yên:
- Tĩnh Thanh à, tôi có một chuyện muốn hỏi cô?
- Có gì sao Tú Yên?
- Tôi rất muốn biết cái cô có bị cái cô Tiêu Thiên Ngân ăn hiếp không?
- Mấy ngày nay tôi không đi làm nên không gặp cô ấy.
Cô hỏi có gì không?
- Thật ra khi tôi hỏi cô tôi đã biết câu trả lời nhưng mà vì tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp.
Cô giúp tôi nha
Diệp Tĩnh Thanh cười trìu mến
- Uhm, nếu được tôi sẽ cố giúp cô
- Cô biết chị Tuyên không?
- Có phải chị Tuyên làm kế toán ??
- Đúng rồi.
- Tôi có gặp qua chị ấy một lần ở phòng kế toán, nghe nói chị ấy làm việc rất giỏi
- Chị ấy bị Tiêu Thiên Ngân đuổi việc rồi, cô ta bắt tôi làm thay chị ấy, cô biết đó tôi chuyên bên tiếp tân nên mấy việc tính toán tôi làm không được.
- Để tôi nói với Tiêu tiểu thư
- Cám mơn cô nha
- Uhm
Vừa bước ra khỏi nhà hàng, họ đã chạm mặc Tiêu Thiên Ngân, thấy Diệp Tĩnh Thanh cô ta nhớ tới món nợ trước nguênh ngoan đi lại, cất giọng:
- Thư kí Diệp mấy ngày nay không đi làm mà lại không nhắn cho tôi một tiếng sao? Cô có xem người quản lí như tôi ra gì không vậy
- Xin Lỗi Quản lí Tiêu, lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm
- Xin lỗi, xin lỗi.
Cô đừng tưởng là thư kí của Tôn tổng thì cô sẽ có cơ hội được đổi đời.
- Cám mơn Quản lí Tiêu đã nhắc nhỡ.
Cô ta cười khinh một cái rồi bước đi.
Diệp Tĩnh Thanh cũng không thèm để ý đến cô ta, nhân lúc chưa tới giờ làm cô gọi cho Thịnh Bích,