Về đến căn hộ, Diệp Tuấn Du thất thần bước vào thi thấy Tôn Thất Thiên và Diệp Tĩnh Thanh đang cười đùa tán gẫu khiến anh không khỏi chạnh lòng.
- Anh về rồi à? Gặp Thịnh Bích được không?- thấy Diệp Tuấn Du, Diệp Tĩnh Thanh quay sang cất giọng lo lắng.
- Anh gặp được rồi.
- Vẫn ổn đúng không anh?
- Ừ.
- Vậy thì tốt rồi.
- Anh tính 2 ngày nữa bay về Trung Quốc.
- Tại sao lại về sớm thế à?
- Ở đây cũng chẳng thay đổi được sự thật.
- Sự thật gì cơ?
- ……- Anh không trả lời, ánh mắt lộ rõ vẻ buồn hiếm thấy, vội bước lên lầu.
bông anh chợt quay lại- Em bảo Thịnh Bích về đây ở đi nhé, anh sẽ dọn ra khách sạn.
- Vâng- Cô cuối cùng cũng hiểu sao anh lại muốn về sớm thế rồi.
Cô chỉ gật đầu thầm trách “Thịnh Bích à, sớm muộn gì cậu cũng hối hận cho mà xem”
Đợi khi không còn thấy bóng dáng Diệp Tuấn Du ở tầng dưới, Diệp Tĩnh Thanh quay sang bảo Tôn Thất Thiên đang nhàn nhã ngồi bên cạnh đọc sách:
- Anh đoán được có chuyện gì xảy ra rồi không?
- Em có cần ngốc thế không?! Chắc chắn là do Thịnh Bích có gì đó với cậu ta.
- Anh ấy bảo là muốn dọn ra đấy, lại còn bảo là 2 ngày nữa bay về trung quốc, em lo chết đi được.
hay là anh…..
- Em tàn nhẫn thật! yên tâm, 2 ngày nữa anh sẽ bay về cùng cậu ta, sẵn tiện công ty đang có việc cần – hiểu được ý của cô gái nhỏ kế bên, anh cưng chiều phì cười véo má cô- em nên nấu món gì ngon cho anh ăn trong 2 ngày tới đi nhé.
- Chắc chắn rồi, em sẽ nấu thật ngon!
- Giỏi thế!
……
BẮC KINH, TRUNG QUỐC…….
Tạ Thu ngồi trong một quán cà phê quan trọng, đối diện với người đàn ông đối diện cô ta cười một nụ cười có vẻ xấu xa:
- Lâu rồi không gặp lưu tổng nhỉ? Công việc anh dạo này thế nào?
- Cám ơn cô tôi vẫn ổn.
- Tôi gặp anh là để bàn một số chuyện với anh.
- Có việc gì cô cứ nói thẳng, tôi không có thời gian đâu mà ngồi đây vẻ vời lời nói giống cô.
- Chao ôi! Lạnh lùng thế nhỉ, đúng là người đàn