BA CỦA TÔN THẤT THIÊN
- Anh tỉnh táo rồi- Sau khi nghe cô nói thế, anh vội chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi chạy ra nắm lấy vai cô.
- Em tha thứ cho anh!
- Em nói gì cơ? Anh nghe lộn đúng chứ?
- Em nói rằng EM THA THỨ CHO ANH- cô kê vào tai anh hét lớn
- Em nói thật sao?
- Thật! giận anh như vậy, em cũng không vui vẻ gì.
Anh ôm chầm lấy cô nức nở:
- Anh ….
Hức….
anh xin lỗi…..
xin lỗi….
Cô vỗ nhẹ lấy đôi vai đang rung lên của anh, nhẹ nhàng an ủi:
- Không sao rồi.
Thật ra suốt đêm hôm qua sao khi nghe bạn tư vấn, cô đã tự chất vấn bản thân rất lâu, cô nghe thanh thanh nói anh vì cô mà đi uống rượu cô cũng cảm thấy rất đau lòng, chứ nếu như thế mãi cô sống cũng không vui vẻ, anh cũng vậy, chi bằng tha thứ cho anh, cả hai cùng làm lại.
- Hai ngày nữa em về cùng anh nhé?
- Về Trung Quốc sao ạ? Em vẫn…..
- Có vẫn đề gì sao?
- Thanh Thanh ở đây em không yên tâm.
- Có Tôn Thất Thiên lo cho Tĩnh Thanh rồi, em không cần lo nữa đâu.
- Tôn Thất Thiên sao? Có thể tin tưởng anh ta được chứ, dù gì mọi lần anh ta….
- Không sao đâu Bích à, khi đó thật ra cậu ta cũng không muốn thế đâu, là do hiểu lầm nên mới hành hạ nhau ra nông nỗi!
- Anh nói cũng đúng, nghĩ lại Tôn Thất Thiên đáng thương hơn ai cả, anh ta bị mẹ anh ta lừa dối, khiến anh ta điên cuồng mà hành hạ Tĩnh Thanh, rồi cả việc mất đi đứa bé, có lẽ lúc biết được sự thật anh ta sốc lắm.
- Ừ, lúc Tĩnh Thanh đi Anh, trong suốt khoảng thời gian đầu, cậu ta điên cuồng uống rượu rồi hút thuốc đến nỗi có hôm phải vào bệnh viện để rửa ruột đấy.
- Hazzz, mong họ cứ hạnh phúc như bây giờ.
- Anh cũng mong thế.
…..
BẮC KINH, TRUNG QUỐC…..
- Mẹ ơi, Lưu Tiên anh ta đã đồng ý hợp tác với chúng ta rồi.
Bà tôn sắc mặt xanh xao nở nụ cười với Tạ Thu.-Tiểu thu con nói thật sao? Thế thì tốt quá!
- Mà mẹ ơi, con cho người điều tra thì Diệp Tĩnh Thanh luôn đi chung với anh Thất Thiên, nên con sợ….
con nhỏ đó sẽ cướp Thất Thiên của con một lần nữa.
- Yên tâm đi, ta còn sống ngày nào, Thất Thiên chỉ có thể cưới con.
- Mẹ…cám ơn mẹ- Cô ta ôm chầm lấy Bà Tôn nức nở.
- À mà, con điện kêu Thất Thiên về đây đi.
Để chúng ta nhanh chống xử lí Diệp Tĩnh Thanh
- Anh ấy sẽ không về đâu mẹ.
- Con bảo là ta bệnh đang rất nguy kịch đang nằm viện.
Ta sinh Thất Thiên ra,nên biết tính của thằng bé, tuy ngoài miệng nó nói là không quan tâm đ ến ta nữa,nhưng chắc chắn trong lòng nó vị trí của người mẹ như ta đối với nó không hề nhỏ… mau…con mau đi gọi nó đi.
- Vâng ạ!
“ Alo?”
“ Gọi tôi có chuyện gì?”
“ Anh mau về lẹ đi, bệnh của mẹ đang chuyển xấu, bác sĩ bảo là cần có người nhà đến chăm sốc”
“ Cô không phải yêu thương mẹ lắm sao?! Sao không tự chăm sóc, lại gọi cho tôi”
“ Sao anh có thể nói như thế?! Bà ấy là mẹ anh, là người đã sinh ra anh”
“ 2 ngày nữa tôi về!”
“ Thật ạ?”
“ Tút…Tút”
Cô ta có chút thành công, nếu Tôn Thất Thiên về đây thì việc xử lí Diệp Tĩnh Thanh