Ninh Du cũng là người từng xem nhiều cảnh lớn, đã từng đến Thất kỳ quan trung cổ, quen biết nhiều hoàng tử, công chúa nghiêm túc, nhưng hôm nay lại thấy thất kinh trước tài lái xe của mình.
“Vừa rồi là ngoài ý muốn.” Ninh Du thần hôn chưa ổn định nói, chân phải vẫn gắt gao giậm phanh.
“Nếu không phải ngoài ý muốn,” Lý Mộ kéo tay phanh cho Ninh Du, “Thì chính là cùng chết.”
May mắn thay, lúc đạp nhậm chan ga hai người bọn họ đã khỏi rừng Bạch Hoa, sườn đồi không có đá lạ, chỉ có những vạt cỏ, nếu không thì thật khó nói chuyện gì sẽ xảy ra với hai người.
“Thực xin lỗi.” Giọng nói Ninh Du có chút run rẩy, lúc này cũng không quan tâm đến mặt mũi, đề nghị với Lý Mộ, “Hay là anh qua lái đi?”
“Nếu không thì sao?” Lý Mộ buồn cười hỏi lại.
Cho dù Ninh Du không nói thì anh cũng sẽ đuổi người tài xế không có tay nghề này đi.
Hai người nhanh chóng đổi chỗ, cho đến khi ngồi sang ghế phụ thắt dây an toàn, Ninh Du mới hoàn toàn yên tâm, nhưng nhịp tim vẫn có chút mất kiểm soát.
Lý Mộ khéo léo điều khiển chiếc xe bán tải trở lại đường bên phải, nói với Ninh Du, “Sau này, hãy để tài xế đưa đón em đi làm.”
Ninh Du hiểu ngay ý định của Lý Mộ, cậu nói: “Xe của em là hộp số tự động.
em rất quen thuộc với nó.
“
Lý Mộ không muốn nghe Ninh Du giải thích, chỉ nói: “Ngoan, nghe lời đi.”
“Ồ.” Ninh Du đáp lại cộc lốc, nhưng đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, ngồi thẳng dậy nói với Lý Mộ “Tên nhóc thúi này, anh nói ai ngoan ngoãn nghe lời?”
“Nhóc thúi?” Lý Mộ nhíu mày.
“Là anh trai anh gọi như vậy.” Ninh Du nói.
“Em và anh trai tôi rất thân thiết sao?” Lý Mộ lập tức hỏi.
“Cũng không phải rất thân.” Ninh Du chột dạ chớp mắt một cái, nhưng sau đó lại đắc ý, “ Dù sao, em cũng lớn tuổi hơn anh.”
“À.” Lý Mộ cười khẽ một tiếng, “Tôi không biết em lớn bao nhiêu?”
Đầu óc Ninh Du đảo một vòng, mới nhận ra Lý Mộ đang nói đến kích thước của chỗ đó.
Nếu của Lý Mộ là một loài hoang dã thô ráp, thì của Ninh Du lại là một tiểu gia bích ngọc* được nuông chiều.
(*Là từ ngày xưa dùng để chỉ một người phụ nữ xinh đẹp, nhân hậu, xuất thân từ gia đình nhỏ, lại cũng tài giỏi.)
Cậu bất giác đỏ mặt, muốn mắng người nhưng lại không biết mắng như thế nào, cuối cùng nhịn một hồi lâu mới thốt ra hai chữ: “Đồ lưu manh!”
Khi hai người đến chân núi, bàn ghế đã được kê sẵn trong quảng trường của bệnh viện, nhiều dân làng đã đến.
Hội nghị này không phải là một cuộc họp vì nó là một buổi thuyết trình cho dân làng.
Kết quả của hoạt động bắt giữ này được hiển thị trên bảng chủ đề, Ninh Du đã bị sốc bởi những bức ảnh.
Đủ loại bẫy rập, bẫy thú, xác động vật,… độ tàn khốc không gì tả nổi.
Ninh Du nhìn một hồi, không chịu nổi nữa, đi tới chỗ trống bên cạnh Lý Mộ ngồi xuống.
Lúc này, Lâm Trường đứng phía trước, vừa báo cáo xong, chuyển sang đọc danh sách khen thưởng cho hoạt động lần này, rất nhiều cảnh sát và lính cứu hỏa trẻ tuổi lên nhận giải, trong đó có hai người đã giúp đỡ Ninh Du.
Sau khi nhóm các chàng trai trẻ đi xuống, Lâm Trường tự mình gọi một cái tên khác, người ngồi bên cạnh Ninh Du đứng dậy đi đến chỗ Lâm Trường trong ánh mắt của tất cả dân làng.
“Ở đây tôi muốn đặc biệt nhắc đến một cái tên, chàng trai người Hán Lý Mộ của chúng ta.
Anh ấy mới đến đây nhưng đã coi đây là nhà của mình rồi.
Chúng ta hãy dành cho anh ấy một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, đủ để cảm nhận được các sự nhiệt tình của thôn dân đối Lý Mộ.
Trái tim của Ninh Du tràn ngập niềm tự hào không thể giải thích được, cậu vừa dùng hết sức vô tay, vừa nhìn chằm chằm Lý Mộ, đôi mắt dán vào Lý Mộ từ đầu đến chân, như thể… cậu đang nhìn vào người hùng của chính mình.
Lý Mộ nói một câu suy nghĩ ngắn gọn, sau đó quay trở lại bên cạnh Ninh Du.
Nhìn thứ trong tay Lý Mộ, Ninh Du không khỏi thấp giọng hỏi: “Tại sao mọi người đều là giấy chứng nhận danh dự, còn anh lại là một đóa hoa lớn màu đỏ?”
Cảnh tượng này quả thực có chút kỳ quái, hoặc nói thẳng ra là buồn cười, những người khác được tuyên dương, tất cả đều đạt chứng chỉ chính thức, chỉ có Lý Mộ là cầm trong tay một đóa hoa lớn màu đỏ, coi như chiếu lệ.
“Bởi vì tôi là tình nguyện viên.” Lý Mộ giải thích, “Những danh hiệu trong hệ thống của họ không thể được trao cho tôi.”
“Tình nguyện viên?” Ninh Anh sửng sốt, “Vậy anh có được trả tiền không?”
Lý Mộ lắc lắc đầu.
Ninh Du luôn nghĩ rằng kiểm lâm là công việc của Lý Mộ, nên chưa bao giờ bao giờ nghĩ rằng thân phận thực sự của anh lại là một người thất nghiệp lang thang.
Thảo nào Lý Mộ tuần tra trên núi rất tùy ý, không muốn sẽ không đi, Ninh Du lúc đó nghĩ cũng lạ, sao ông chủ lại không tìm anh gây phiền toái, hóa ra ở đây không ai có thể quản được Lý Mộ.
“Vậy anh vẫn phải dựa vào anh trai hỗ trợ?” Ninh Du nhìn Lý Mộ đột nhiên nhận ra, “Thế tại sao anh lại muốn cùng tranh giành với anh ta?”
Còn dùng cái máy pha cà phê đắt tiền như vậy, lái một chiếc xe tốt như vậy, hoa ra đều là từ nhà tài trợ.
Ngay cả khi một nhân viên kiểm lâm chỉ có mức lương một nghìn tệ một tháng, thì ít nhất cũng có nghĩa là tự lực cánh sinh, bản chất điều này khác hoàn toàn với người thất nghiệp.
Ninh Du đột nhiên cảm thấy tương lai giữa mình và Lý Mộ đã trở nên xa vời, bởi vì cậu biết rõ đẳng cấp của Lý Triều, Lý Mộ hoàn toàn không thể tranh giành lại anh ta.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Lý Mộ dùng ngón trỏ gõ gõ vào đầu Ninh Du, “Ông ngoại để lại hai quỹ ủy thác cho tôi và anh trai, hiện tại quỹ của tôi lớn gấp ba lần anh ấy.”
“Hả?” Ninh Du cảm thấy kỳ quái, “Tại sao?”
Nếu nó được quản lý bởi cùng một công ty quỹ, thì không thể có sự khác biệt như vậy.
“Bởi vì tôi đã lấy một ít và tự đầu tư.” Lý Mộ nói.
“Chuyện này anh có hiểu không?” Tài sản của gia đình Ninh Du do cố vấn tài chính đặc biệt xử lý, bản thân cậu cũng không hứng thú lắm với những thứ này.
Lý Mộ nói tên của một trường kinh doanh hàng đầu trên thế giới và