Trở lại căn nhà gỗ trên núi, Ninh Du treo bông hoa đỏ của Lý Mộ lên tường.
Trong nhà có một số đồ đạc hiện đại, thoạt nhìn, bông hoa lớn màu đỏ này trông rất không hòa hợp, giống như trong một căn phòng với phong cách trang trí lạnh lẽo, người ta lại dán giấy chứng nhận giải thưởng của con mình vào.
Lý Mộ không khỏi buồn cười, anh rốt cuộc cũng hiểu được tại sao mình lại nhìn lầm tuổi của Ninh Du, bởi vì “tiểu công chúa” này đôi khi thật sự không phải là “người lớn”.
Cậu luôn cảm thấy mới mẻ và muốn thử mọi thứ, nếu trở lại thành phố, về với môi trường quen thuộc, không biết cậu ta có còn sung sức đến thế không.
Tạm thời không nghĩ tới vấn đề phức tạp này nữa, Lý Mộ xách vali 28 inch vào phòng khách, hỏi Ninh Du: “Em có muốn anh xếp đồ cho em không?”
“Không cần, em sẽ tự làm.”
Ninh Du cảm thấy hài lòng, cậu thu tầm mắt đang nhìn trên bông hoa đỏ lại, quỳ xuống bên cạnh vali, từ trong đó lấy ra rất nhiều thứ.
Cậu đặt hai bộ quần áo ngủ trên chiếc giường ngủ, nói với Lý Mộ: “Cái màu đen là của anh, cái màu trắng là của em.”
Lý mụ cầm bộ đồ ngủ màu đen lên, ướm thử lên người một chút, kích thước rất vừa vặn.
Ninh Du rút ra đôi dép lê tình nhân, ly cà phê đôi, hộp đựng điện thoại đôi… Loanh quanh trong nhà gỗ nhỏ, đặt những thứ này ở nơi cần thiết.
Ninh Du đi tới đi lui trước mặt Lý Mộ không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Lý Mộ cũng chịu không nổi kéo cậu vào lòng, cắn lỗ tai hỏi: “Em muốn tôi phải đợi đến khi nào?”
Ninh Du đang thu dọn đồ đạc hăng say, bất ngờ bị ngắt quãng nên có chút ngốc, cậu nâng cằm lên, nhìn Lý Mộ hỏi: “Chờ cái gì?”
“Việc hôm nay tôi đã làm xong.” Lý Mộ nói ám chỉ.
Vậy anh có thể đi chuẩn bị bữa tối trước.” Ninh Du nói, “Em còn muốn sắp xếp quần áo của mình—”
Nửa câu sau của cậu đã chìm trong nụ hôn sâu của Lý Mộ, chiếc lưỡi độc đoán cạy hàm răng của Ninh Du ra, giống như nó đang buộc tội hành vi khó hiểu của cậu.
Có thể là do trước đó phải xuống núi họp, ở phòng bếp Lý Mộ không bao giờ quên kiềm chế bản thân khi hôn Ninh Du, nhưng lần này thì khác, anh đè chặt Ninh Du xuống thảm và không cho phép cậu chống lại dù chỉ là hành động nhỏ nhất.”
“Ưm, chờ chờ đã.” Ninh Du vất vả lấy lại hơi thở, nhìn cằm Lý Mộ hỏi: “Mấy ngày nay anh không tắm?”
Lý Mộ không trả lời, lại hôn tiếp.
Lần này, Ninh Du quay đầu lại trực tiếp ngăn cản Lý Mộ hôn mình, kháng cự nói: “Anh đã ở bệnh viện hai ngày.”
Ninh Du có thể chịu được Lý Mộ nhiều nhất là ba ngày không tắm, nhưng điều này không bao gồm việc nhập viện.
Làm sao có thể vừa xuất viện về nhà mà không làm bất kì công việc làm sạch nào, trực tiếp muốn **?
“Tôi phải đi tắm sao?” Lý Mộ nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên.” Ninh Du kiên quyết nâng cằm lên, không hề nhượng bộ về điểm này.
“Được rồi.” Lý Mộ thỏa hiệp thở dài, ngồi xếp bằng sang một bên, dùng ánh mắt chỉ vào miếng gạc trên cánh tay trái, hỏi Ninh Du, “Tôi rửa cái này như thế nào?”
Đây quả thực là một vấn đề.
Ninh Du không chút do dự, nói: “Em sẽ giúp anh rửa.”
Ban đầu, Ninh Du từ Cẩm Thị bay đến Kanas, không phải để “tuẫn tình”, mà là để chăm sóc bệnh nhân.
Ninh Du di chuyển một chiếc ghế từ nhà bếp sang phòng tắm, và đi đôi dép tông mà mình mang theo.
Xắn tay áo cùng ống quần, phía bên kia Lý Mộ vừa lúc cởi sạch quần áo trên người, Ninh Du chỉ liếc thoáng qua Lý Mộ một cái đã liền không nhịn được mà đỏ mặt.
Ánh mắt cậu lảng tránh nói: “Anh lại đây ngồi xuống, giơ cánh tay trái lên.”
Lý Mộ ngoan ngoãn làm theo ý cậu, nhưng anh không ngờ rằng ngay khi vừa ngồi xuống, Ninh Du đã che đùi anh lại bằng khăn tắm, che kín mít.
“Vết thương của anh không được làm ướt, cũng đừng bỏ tay trái xuống.”
Ninh Du nói, rồi dùng vòi hoa sen để rửa sạch cơ thể Lý Mộ, hiển nhiên nhiệt độ nước không quá thấp, nhưng chẳng hiểu tại sao, da thịt của Lý Mộ dường như con ấm hơn cả nước.
Bàn tay lướt qua ngực và bụng trên màu đồng, làn da phập phồng khiến trong đầu Ninh Du hiện lên một cảnh tượng vô cùng thân mật.
Cậu cắn đầu lưỡi cảnh cáo bản thân không được nghĩ lung tung, hiện tại cậu đang chăm sóc bệnh nhân, nhưng người đàn ông ngồi trên ghế lại toát ra một loại hormone quyến rũ, khiến công việc của y tá Ninh trở nên vô cùng khó khăn.
“Ninh Du.” Lý Mộ đột nhiên gọi một tiếng.
“Hả?” Ninh Du thu hồi khăn tắm che ở đùi, “Sao vậy?”
“Em không giúp anh xoa xà phòng thơm sao?” Lý Mộ hỏi.
“A, được rồi.”
Ninh Du tắt vòi hoa sen, nhặt xà bông cỏ roi ngựa trên giá lên.
Đó là một cục xà phòng đã được dùng đến mức biến dạng thành khối cầu, Ninh Du vừa mới cầm lấy nó, cục xà phòng liền tuột khỏi tay và rơi xuống góc phòng tắm.
Không khí lập tức trầm xuống, xung quanh trở nên có chút kỳ quái.
Ninh Du nhanh chóng giải thích với Lý Mộ: “Đừng hiểu lầm tôi, em không có ý đó!”
“Lý Mộ buồn cười hỏi: “Ý của em là gì?”
“Dù sao cũng không có ý đó.” Ninh Du đỏ mặt nói, ngồi xổm xuống, nhặt xà phòng sau đó rửa sạch, thoa đầy bọt lên nửa người trên của Lý Mộ.
Lúc này, Lý Mộ đột nhiên nắm tay Ninh Du, hỏi cậu: “Em còn không mau rửa đúng chỗ đi?”
Xà phòng thơm trên tay Ninh Du suýt nữa lại nhảy xuống đất, cậu vội nhét nó vào tay Lý Mộ, nói: “Anh tự rửa đi.”
“Em có chắc không?” Lý Mộ hỏi.
Có gì không chắc chắn về điều này à?
Ninh Du chưa kịp trả lời, Lý Mộ đã vươn bàn tay dài của mình ra, đặt lại cục xà phòng trên giá rồi tắm rửa bừa bãi.
“Không được tắm như thế này!” Ninh Du bốc hỏa.
“Vậy thì rửa sạch cho tôi.” Lý Mộ nắm lấy cổ tay Ninh Du, “Tôi không biết tắm như nào.”
“Lý Mộ!” Ninh Du tức giận rút tay lại, vặn nước lạnh rửa