Mặc Đông Quân từ lúc tỉnh lại sắc khí càng ngày càng xấu hơn, không phải vì bệnh tình mà chính vì chướng mắt với tất cả mọi thứ xung quanh.
Vẻ mặt anh cau có khi biết được tin rằng anh đã bỏ lỡ hơn một năm trời tại đây, việc tìm kiếm cô sẽ lại càng khó khăn hơn.
Mà thứ làm anh không vui nhất chính là mẹ anh.
Trước giờ, anh và mẹ đã không thân thiết bây giờ còn thêm loại chuyện mẹ anh cùng Kỳ Anh tìm đến tận nhà của ba mẹ Dạ Ngọc gây náo loạn một trận lớn như vậy, thật sự là chạm đến giới hạn của anh.
Gia Lạc Sa nghe lệnh liền tiễn bà và ông Mặc ra ngoài nhưng ông Mặc lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh liền quát.
- Thằng xất xược này, vừa mới tỉnh dậy liền ngông cuồng như vậy vẫn không nghĩ đến đây mẹ của mày sao?
- Cha sao? Mẹ sao? Các người đã nuôi tôi ngày nào mà muốn làm cha mẹ tôi chứ.
Các người chỉ luôn sợ bản thân thua kém những người khác mà thôi.
Đừng đến làm phiền tôi nữa.
Lần này anh thật sự tức giận thật rồi, nghe những lời ông Mặc nói liền quay người nói thẳng tất cả những gì mình suy nghĩ.
Ông bà Mặc nghe những lời này thì cứng họng chỉ có thể tự mình rời đi.
- Đặt vé đi, tôi muốn đến nơi đó_ Mặc Đông Quân vẫn chưa nguôi cơn tức giận liền ra lệnh cho Gia Lạc Sa đặt vé.
Anh ta vừa nghe liền đã hiểu ý nhưng trước tình trạng bây giờ của anh, anh ta đi được nửa đường lại quay lại nói.
- Nhưng thưa chủ tịch, anh chỉ vừa mới tỉnh lại, nơi đó lại cách quá xa trung tâm thành phố sẽ rất bất tiện cho việc hồi phục ạ.
Mặc Đông Quân chẳng đáp chỉ hướng mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt này của anh cũng thật đáng sợ quá rồi, khiến cho Gia Lạc Sa một giây đã cảm thấy hối hận với sự " nhiều chuyện " này liền cúi người hối tội rồi cong đuôi chạy mất.
Mặc Đông Quân lúc này mới tự mình chật vật từng chút một để nằm lại trên giường nhưng chỉ vừa kịp xoay người Gia Lạc Sa lại quay lại.
Lần này anh ta có vẻ dè dặt hơn, lại có chút