Ba tháng sau.
Đại học Berkeley, Califorrnia.
-Cô bé Việt Nam, cậu lại đến trễ.
Cũng may giáo sư chưa thấy tới nha.
Ái Triêm vừa ngồi xuống, vừa cắn miếng bánh mỳ đang ăn dở, Catherin ngồi thẳng lưng, khoanh tay, ánh mắt chất vấn nhìn về phía cô.
Cô cười trừ đưa chiếc túi giấy trong tay qua cho cô ấy:
-Ừm.
Tại ở chỗ làm thêm ra hơi trễ.
Cái này để chặn miệng cậu được chưa?
Catherin là người bạn đầu tiên mà Ái Triêm quen sau khi đến Mỹ.
Nguyên nhân không có gì đặc biệt, ngày báo danh, toàn khoa chỉ có hai người là từ nước khác tới.
Catherin là người Pháp, cũng may cô ấy nói tiếng Anh lại rất giỏi.
Tính tình của Catherin có chút lạnh lùng, khi lần đầu tiên Ái Triêm đến chủ động bắt chuyện với cô ấy, cô ấy đánh giá Ái Triêm hồi lâu, ánh mắt kia như soi cô từ đầu đến chân, sau đó mới lạnh nhạt giới thiệu tên.
Tóm lại, Ái Triêm lần đầu tiên gặp mặt Catherin đã rất có ấn tượng!
Dáng dấp của Catherin lại xinh đẹp, mái tóc dài uốn lượn như mây, làn da trắng nõn hồng hào, ngũ quan thanh tú.
Mặc dù tính tình có chút kiêu ngạo lạnh lùng, không thích nói chuyện nhưng vẫn không thể ngăn cản được những bạn học nam theo đuổi không đếm xuể.
Chỉ có là cô chẳng thèm để ý đến ai
, ngoài nói chuyện với Ái triêm thì không giao du với ai khác.
Sau ba tháng, tính cách hai người nói chung cũng hợp nhau, chủ yếu là do tính tình của Ái Triêm hòa đồng, dễ làm quen.
Tiếp xúc được ba tháng, cô mới biết gia cảnh của Catherin vô cùng tốt.
Quần áo cô mặc toàn là hàng hiệu xa xỉ.
Túi xách thì là phiên bản giới hạn.
Giày cũng được đặt riêng.
Trước đây trong tủ đồ ở nhà họ Trần, cô cũng có những thứ xa xỉ kia.
Chỉ là hiện tại dù có dốc hết túi cũng không mua nổi một thứ.
-Vì sao không mua một chiếc xe? Cậu đi học ngày nào cũng muộn.
Làm thêm quan trọng đến thế sao?
Catherin mở túi giấy nhìn xem là món gì, lôi mấy cái bánh bao ra, đột ngột hỏi một câu.
Nơi Ái Triêm ở cách trường không xa lắm, là chỗ ở cho nhân viên mà công ty cô làm thêm bố trí.
Nhưng từ lúc đi học đến giờ cô phải làm thêm bán thời gian cho Furny.
Vì vậy đi đến trường phải gấp đôi đoạn đường.
Đi xe bus thì ngày nào cũng sát giờ vào lớp mới đến nơi.
Thời gian đầu, cô cũng nghĩ tới chuyện mua một chiếc xe đi tạm.
Nhưng nghĩ lại cũng không cần thiết nên thôi.
Ái Triêm nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng nhai:
-Hết tiền.
Nghèo túng đó.
Mà cũng thấy không cần thiết.
Dù sao đi xe bus cũng tiện.
Mỗi lần cô vừa nói từ "nghèo", Catherin lập tức dùng một loại ánh mắt vô cùng khinh thường mà đánh giá cô từ trên xuống dưới:
-Đúng nghèo không? Nhân viên được Furny ký hợp đồng thì không dưới tám con số.
Cậu làm đã ba tháng cũng không để dành mua nổi chiếc xe moto đi tạm sao?
-Ha ha.
Nhà đông con.
Thông cảm.
Tôi phải tiết kiệm.
Catherin muốn nói gì đó nhưng giáo sư đã vào lớp.
Cô ấy lại nhét cái bánh bao đang ăn dở vào túi giấy chuẩn bị nghe giảng bài.
Lớp của bọn họ có hơn hai mươi người, đến từ các quốc gia khác nhau, mọi người ngoại trừ gật đầu chào hỏi ra, thì cũng chỉ là quan hệ xã giao.
Cho nên trong lòng Ái Triêm vẫn cứ tự động viên mình phải tự thân cố gắng.
Giáo sư Dio ôm một xấp bản phác thảo tiến vào, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn ồ lên.
Ái triêm cũng không ngoại lệ.
Cô có cảm giác rất kí/ch thích khi nghe kết quả mỗi lần phát bài.
Phần lớn những bản phát thảo đều được điểm C, D.
Catherin được điểm B+, mọi người bắt đầu vỗ tay khen ngợi.
Catherin cao ngạo nhẹ nâng cằm thúc cùi chỏ vào cô một cái, mắt nheo lại nhìn cô.
Ái Triêm giơ một ngón cái lên thưởng thức.
Bài cuối cùng, giáo sư hơi dừng lại, đẩy đẩy mắt kính.
Quét một vòng nhìn phía dưới, dừng lại ở chỗ cô:
-Triem Phan...
Cô giật mình ngồi thẳng dậy nhìn lên bục.
Giáo sư Dio nghiêm túc