Ngày hôm sau Ái Triêm xuống sân bay đã được Khương Đồng đưa đến khách sạn đón ba Chỉnh.
Trần Minh sau khi xuống máy bay xong hình như không nói với cô câu nào đã biến mất không thấy tăm hơi.
Buổi sáng trước khi Ái Triêm báo sẽ về một ngày, ba Chỉnh đã ngồi tàu đến đây, chờ ở khách sạn gần sân bay cả nửa ngày.
Nhưng rồi chuyến bay của cô bị hoãn lại, cũng không biết nguyên nhân gì lại không thể nào gọi điện được, ông đã lo lắng cả đêm không ngủ được.
Lúc cô đến, ông đang đứng dưới đại sảnh trong khách sạn chờ, hình như rất nôn nóng, cau mày, đi tới đi lui không ngừng.
Cho đến khi nhìn thấy Ái Triêm bước vào, tinh thần lo lắng mới hạ xuống được, mày cũng giãn ra.
Cô đỏ mắt chạy đến ôm lấy ông:
-Ba ơi! Con nhớ ba quá đi.
Ba Chỉnh vỗ vỗ lưng cô, sau đó mới đẩy cô ra, quan sát cô thật kỹ, tóm lại, cả người vui vẻ đến mức nói năng lộn xộn:
-Con gái...!con à...! con gái của ba...!con đã chịu khổ rồi.
Sau khi hàn huyên câu chuyện những ngày tháng tha hương xứ người, cô muốn đưa ba đi thăm nhà mới của cô.
Hôm nay Trâm Chi đi thành phố H để bàn giao công trình nên không thể đón cô.
Do đó tự cô phải nhờ Khương Đồng đưa ba Chỉnh đi.
Ông vui đến độ không khép miệng được:
-Con gái của ba thật sự có bản lĩnh.
Giờ đã có nhà riêng của mình rồi.
Ái Triêm nghe thấy ba nói thì trong lòng cảm thấy chua xót.
Cả đời ông dành dụm tiền luôn không dám tiêu, cũng chỉ là để dành cho cô.
Vậy mà cô chỉ vì tâm ý nhất thời với Trần Minh lại bỏ ông cô đơn ở quê nhà những tám năm.
Ba Chỉnh đi loanh quanh, nhìn trong nhìn ngoài, từ trên xuống dưới tham quan căn nhà mới, trong lòng đặc biệt vui vẻ:
-Nhà đẹp.
Không uổng con gái ba khổ cực.
Ái Triêm níu lấy tay ba:
-Làm sao so được với ba.
Từ nay, con sẽ tận hiếu, sẽ luôn bên cạnh chăm sóc ba.
Ngày hôm sau là đêm giao thừa, sáng sớm trời chưa sáng, ba Chỉnh đã trở dậy, tất bật dọn dẹp nhà cửa.
Ái Triêm cũng dậy sớm đi chợ mua thức ăn về làm mâm cơm cúng tất niên.
Khi từ chợ về, chuẩn bị vào nhà, nhìn thấy Khương Đồng lấp ló ngoài cửa:
-Sao anh lại ở đây?
Sắc mặt Khương Đồng trầm xuống.
Cái người này cũng quả thật vô tình.
Lão đại tất bật vì cô mà ngày đêm mất ngủ, bay từ Việt Nam sang Mỹ như đi chợ, ngay cả đội Ám vệ cũng xuất thủ để bảo vệ cô.
Nhưng cô thì sao? Hôm qua đến giờ từ lúc xuống may bay không thấy lão đại cũng không một câu hỏi thăm.
Nhưng anh ta đâu có tư cách gì chất vấn người trong lòng lão đại chứ.
-Bệnh tình của lão gia trở nên nguy kịch.
Ái Triêm nghe xong có chút không tin được lỗ tai của mình:
-Bệnh của ông nội trở nên nguy kịch? Sao có thể? Lúc tôi đi, ông nội vẫn còn khỏe mạnh mà.
Khương Đồng chua xót nói:
-Cô đã đi gần nửa năm rồi.
Mọi sự đều có thể thay đổi.
Ái Triêm hiểu rõ đạo lý này, nhưng vẫn không thể chấp nhận được.
-Trần Minh đâu? Vì sao anh ta không gọi điện cho tôi?
-Lão đại...!không biết tôi đến đây tìm cô.
-Vì sao?
-Bởi vì hiện tại anh ấy...
-Anh ta làm sao?
Khương Đồng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng không biết nói sao với cô.
Ba Chỉnh từ trong nhà đi ra nhận thấy có gì đó không đúng:
-Có chuyện gì sao con?
Ái Triêm không muốn gạt ông:
-Dạ, bệnh tình của ông nội trở nên nguy kịch.
Ba Chỉnh nhíu mày nhìn Khương Đồng:
-Chuyện xảy ra khi nào?
Khương Đồng nhìn ông thở dài:
-Hai ngày trước ạ.
Sau khi