Trần Minh nhìn thoáng qua cô, hơi ngạc nhiên trong chốc lát rồi thở dài một hơi.
Anh yên lặng nhìn cô một lát, sau đó quay mặt đi:
-Sao em lại ở đây? Hôm nay là giao thừa, em không nên đến đây.
-Tình huống của ông nội thế nào rồi? Tại sao tự nhiên lại trở nên nguy kịch thế?
Vết nhăn trên trán anh càng sâu thêm:
-Sức khỏe của ông vẫn luôn không tốt, thân lại mang nhiều bệnh nền.
Bác sĩ nói nội tạng của ông dần dần trở nên suy kiệt.
Trước đây tuy không có gì đặc biệt nguy hiểm nhưng vẫn là uống thuốc chống đỡ mỗi ngày.
Hiện tại sức khỏe của ông càng ngày càng sa sút, qua được một ngày thì hay một ngày.
Ái Triêm nhìn qua cửa kính.
Ông nội Trần nằm đó cảm giác như chỉ còn da bọc xương.
Sức khỏe đã yếu, nhưng mọi chuyện trong nhà họ TRần đều khiến ông cụ nhọc lòng, dốc hết sức lực mà suy nghĩ.
Có lẽ vì vậy mà càng ngày càng yếu đi.
Trần Minh đứng bên cạnh cô cũng im lặng nhìn thân hình bên trong phòng kia, đột nhiên nói:
-Vốn dĩ ông tưởng có thể nhìn thấy chúng ta kết hôn, nhưng không ngờ chúng ta chia tay.
Tuy ông nội không nói ra nhưng ông vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Ông đã nói với tôi phải tôn trọng lựa chọn của em.
Nói xong Trần Minh khẽ cười một tiếng, tiếng cười mười phần chua xót:
-Từ nhỏ tới lớn ông nội chưa từng bắt tôi phải lựa chọn điều mà tôi không muốn làm.
Ai có thể tưởng tượng được ông sẽ vì chuyện của em mà ép tôi phải buông tay.
Trong lòng Ái Triêm chua chát, lúc trước Trần Minh liều mạng muốn giữ cô bên cạnh, tuy rằng đến cuối cùng anh vẫn buông tay, nhưng nguyên nhân trong đó có lẽ có liên quan không nhỏ đến ông nội.
Trong lòng cô hối hận, đáng lý ra cô nên đến thăm ông sớm một chút.
-Ông nội nếu biết em vẫn nhớ mà đến thăm ông, nhất định rất vui.
Trần Minh nói nhỏ.
Sau đó anh cười khổ một tiếng, trong lòng tự nhủ: "Nếu đôi ta còn ở bên nhau, chắc chắn ông nội càng vui hơn".
Nhưng lời này của anh chỉ có thể để trong lòng.
Anh không muốn nói cho cô biết anh sẽ không buông tay cô như cô vẫn nghĩ.
Anh chỉ nới lỏng vòng tay để cô có thể bay nhảy trong tầm mắt của anh mà thôi.
Tối đó Ái Triêm gọi điện về cho ba Chỉnh báo với ông sẽ không thể về cùng ông đón giao thừa.
Khương Đồng đã làm lại số điện thoại cho cô.
Nhưng đầu óc cô trí nhớ không tốt, không nhớ số điện thoại của nhiều người, chỉ nhớ được số của ba Chỉnh và ...!Trần Minh.
Thật tức cười khi cô xóa số anh trong máy, mà không thể nào xóa ra khỏi não mình.
Còn của những người khác có lưu lại cũng không sao nhớ được.
Muốn gọi điện hỏi thăm tình hình Catherin cũng không biết phải làm sao.
Trâm Chi gọi cho cô muốn mời hai ba con sang đón giao thừa với nhà họ Vũ.
Cô nói rõ tình hình cho cô ấy để từ chối.
Không biết tại sao thời gian này bao nhiêu chuyện cứ thay phiên nhau kéo tới tấp nập.
Cô rối loạn trong lòng.
Cũng không biết đâu là thật đâu là giả.
Nhưng hiện giờ mối quan tâm lớn nhất của cô vẫn đang nhìn đến là ông nội Trần mang hơi thở thoi thóp nằm trong kia.
Trên người toàn là dây nhợ, suy đa tạng, không thể