Châu Mạnh Hà vừa nghe Trần Minh châm chọc lập tức cười ha hả:
-Cũng nhân dịp năm mới, đến thăm ông cụ cũng là phải lẽ.
Dù sao cũng là phận con cháu mà.
-Cậu hai.
Mọi năm khi ông cụ còn khỏe, hình như không thấy có có nhã ý mang thân phận con cháu đến thăm hỏi.
Ông cụ nằm viện cũng hơn tháng rồi, cũng không thấy tăm hơi cậu và mọi nguời đến thăm.
Hôm nay có lòng tốt hỏi đến, mặt trời mọc đằng Tây sao?
Không khí lập tức trở nên xấu hổ.
Trần Minh ngồi đó cười cười nhìn lướt qua đám người:
-Các vị có chuyện gì thì cứ nói thẳng, tới cũng tới rồi, cuộc họp này cũng chỉ là hình thức.
Có ai muốn đặt câu hỏi gì xin cứ tự nhiên.
Châu Mạnh Hưng đứng đằng sau anh mình lúc này mới mở miệng, khách khí nói
-Nếu ông cụ khỏe mạnh thì chúng ta an tâm rồi.
Nhưng mà, lại có lời đồn nói...!con cũng vì làm việc vất vả mà sức khỏe xảy ra chút vấn đề.
Không biết ...!có nghiêm trọng không?
Trần Minh vắt chéo chân, hai tay đặt lên bàn, ngón tay khẽ gõ nhẹ trên mặt bàn:
-Cậu út hỏi vậy là có ý gì? Hay là nói, hiện tại tôi xuất hiện ở đây thật sự khiến mọi ngôời thất vọng rồi sao?
-Ồ, nói gì vậy chứ.
Bọn cậu chỉ là quan tâm con thôi.
Từ nhỏ con đã mất cha, giờ ong cụ bệnh nặng, bên cạnh không có người thân nào chăm sóc con.
Bọn cậu...!thật sự không yên tâm.
Trong phòng im ắng, Trần Minh nắm chặt nắm tay.
Ái Triêm ngồi ở bên cạnh anh, thấy đầu ngón tay anh siết chặt đến mức trắng bệch.
Có vẻ anh đang rất kìm chế.
Cô ngắt lời người kia:
-Cậu hai, cậu út.
Dù chưa gặp qua nhưng cũng coi như hôm nay được diện kiến.
Bao nhiêu năm nay không có sự quan tâm của hai cậu thì Trần Minh vẫẫn rất tốt.
Cũng không cần hai cậậu phải nhọc lòng không yên tâm về anh ấy.
Vẻ mặt hai ông cậu họ Châu gần như đen lại.
Châu Mạnh Hà thẹn quá hóa giận:
-Cô là ai mà dám lớn tiếng ở đây? Chỉ là một nguời phụ nữ bị cháu trai ta bỏ rơi, cô có tư cách gì mà lên tiếng?
Châu Mạnh Hưng cũng nhìn Ái Triêm phụ họa châm chọc:
-Đúng vậy.
Cô đã hủy hôn với nhà họ Trần.
Ở đây có phần cho cô nói chuyện sao?
Ái Triêm cười cười, cũng không tức giận.
Cô từ từ đứng lên, thần thái cực kỳ kiêu ngạo, hất hất cằm về phía hai người:
-Tôi ở nhà họ Trần tám năm còn chưa thấy ông xuất hiện ở cửa nhà họ Trần lấy một lần.
Vậy mà cái thái độ này của ông làm như ông là quản gia nhà họ Trần không bằng.
Tôi với Trần Minh có hủy hôn hay không bản thân anh ấy không ý kiến, hai nguời to tiếng làm gì.
Đây là đại hội cổ đông chứ không phải nơi vấn tội.
Chỉ cần tôi có cổ phần thì có thể tham gia.
Cô nghiêm ánh mắt lướt qua đám người đang ngẩn ngơ nhìn mình:
-Cho nên, chuyện của nhà họ Trần thì chúng tôi sẽ tự đóng cửa bảo ban nhau giải quyết, không nhọc lòng các vị đến lo lắng.
Các vị quan tâm đến túi tiền của mình thì cũng phải biết sự quan trọng của lòng trung thành là như thế nào chứ.
Huống chi, chủ tịch đã đem King Trần phát triển vô cùng huy hoàng như hôm nay, cho dù ông cụ có nằm một chỗ thì tập đoàn ở trong tay chủ tịch cũng không phải miếng mồi ngon ai muốn xâu xé thì xâu xé.
Đám nguời bên dưới bị cô nói cho chột dạ ngồi im.
Đã nói đến nước này mà bọn họ còn muốn nói thêm nữa thì có vẻ bọn họ có động cơ xấu quá rõ ràng rồi.
Vĩnh An coi như lau mắt mà nhìn.
Những thứ cậu ta chuẩn bị để phản đòn gần như không cần thiết nữa.
Trần Minh cũng hướng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô.
Sau đó anh đứng lên tuyên bố kết thúc cuộc họp, giơ tay ra hiệu cho Khương Đồng ra ngoài bảo người chuẩn bị cơm trưa.
Những người