Ngọc Chương cười ha ha chống lại ánh mắt sáng quắt của anh nhìn chòng chọc ông ta:
-Bên ngoài có tin đồn con vừa mới làm phẫu thuật, hôm nay lại không tiện uống rượu, chẳng lẽ lời đồn là thật?
Ông ta thốt ra lời này, trực tiếp làm đám người bên cạnh xôn xao, bầu không khí trên bàn trở nên sôi nổi trong nháy mắt.
Ai nấy đều hận không thể vạch quần áo của anh lên mà xem là thật hay giả.
Mạnh Hưng và Mạnh Hà cũng rất muốn góp vui nhưng vừa bị một vố trước đó, sợ tự rước họa nên chỉ yên lặng nhìn xem trò vui.
Trần Minh nhếch mép cười lạnh:
-Những lời này chú thốt ra chắc là có tâm không lành nhỉ? Một người vừa làm phẫu thuật có thể êm đẹp mà ngồi ở đây sao?
Anh quét mắt quanh sảnh phòng một vòng như để mọi người phải suy nghĩ đến việc tin tưởng ai:
-Còn chuyện không muốn uống rượu...!là vì ông nội đang nằm một chỗ.
Phận làm con cháu, tôi phải thức đêm trông ông.
Các vị chú bác đã muốn nâng chén kính rượu, nếu tôi không nhận thì không phải phép.
Vậy cho tôi lấy trà thay rượu kính lại các vị vậy.
Phía sau Vĩnh An đã chuẩn bị sẵn nước lọc cho anh thay trà.
Nghe tới đây thì tiến đến rót vào cốc cho anh.
Dáng vẻ thoái thác này của anh không biết có thuyết phục được đám quấy rối kia không, nhưng anh để ý sự lo lắng trong mắt Ái Triêm nên chẳng nghĩ sẽ lấy mạng của mình ra đánh cuộc ván này.
Ngọc Chương vẫn đứng nguyên nhìn chòng chọc Trần Minh, hiển nhiên không tin lời anh nói.
Khóe miệng Ái Triêm nâng lên một chút, cũng không để ông ta có cơ hội mà lên tiếng lần nữa:
-Chú Chương.
Chú đây là người được Trần Minh nhất mực kính trọng, ông nội cũng coi chú như người trong nhà.
Sao cứ phải cắn chặt không tha ép buộc anh ấy uống rượu? Chú có ý đồ gì?
Ngọc Chương bật cười:
-Chú thì có ý đồ gì? Chỉ là muốn chứng thực xem tin đồn là thật hay giả thôi.
-Tôi thấy chú không phải muốn chứng thực tin đồn mà là muốn cho chủ tịch của chúng tôi lâm bệnh càng nặng càng tốt mới đúng.
Anh ấy đã quá đau buồn vì chuyện ông nội.
Lại không muốn phó mặc cho bác sỹ và y tá nên ban ngày xử lý công vụ, ban đêm lại thức tự mình trông ông.
Sức khỏe của anh ấy có thể đến một ngày nào đó cũng sẽ không chịu nổi, nhưng không phải là bây giờ.
Vì vậy mà việc giữ gìn sức khỏe cho anh ấy cũng chính là giữ gìn túi tiền của các vị.
Cô đánh ánh mắt một vòng quanh những cổ đông còn lại rồi trở lại nhìn thẳng Ngọc Chương:
-Vậy mà từ chối một ly rượu lại để cho chú trù ẻo anh ấy phẫu thuật này nọ.
Không phải chú có ý xấu thì là đang muốn King Trần gặp chuyện để thừa cơ trục lợi sao? Hay muốn cho các vị cổ đông ở đây chịu thiệt thòi?
Ngọc Chương tái mặt, cái gáo nước lạnh cô tạt cho ông ta quả thực là quá độc, còn chưa kịp phản ứng