Ái Triêm nhìn dáng vẻ lừng khừng của anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô sẽ quyết tâm không cho anh ở lại, liền lên tiếng đuổi người:
-Nào nào.
Anh đi nhanh đi.
Nếu không làm ồn ba tôi thức dậy anh sẽ không yên ổn được đâu.
Trần Minh thầm cười trong lòng.
Rất muốn nói cho cô biết cô đã bị ba Chỉnh bán cho anh từ lâu rồi.
Anh thật sự không muốn đi về, nhưng không có cách nào khác.
Trước khi đi còn cố nói:
-Sáng mai anh đến đón em đi công trình.
-Không cần đâu, ngày mai tôi muốn đi mua xe.
Đằng nào sau khi hoàn thiện công trình lần này tôi cũng sẽ về lại công ty để giúp Trâm Chi.
Cũng cần có phương tiện đi lại.
Cũng phải.
Anh lại không nghĩ đến vấn đề này.
Bởi từ lúc cô về đến nay không phải ở bên cạnh anh thì cũng là Khương Đồng và Linh Đan đi đón.
Vậy nên anh không quan trọng vấn đề xe cộ của cô.
-Em thích chiếc nào? Mai anh chở em đi mua
-Không cần.
Tiền dành dụm mấy năm nay của tôi cũng đủ để tự mua rồi.
Anh không phải quản chuyện đó.
Trần Minh cũng biết cô hiện tại rất nhạy cảm về vấn đề tiền bạc nên không nói về chuyện này nữa.
chỉ đơn giản để lại một câu trước khi rời khỏi:
-Sáng mai anh đến đón em.
Thật sự cô không biết phải nói thế nào với người kia.
Vẫn còn muốn quản luôn cả chuyện cô mua gì nữa sao? Nhưng ấm ức trong lòng không thể giải tỏa.
Bởi anh nói xong một câu thì đã xoay người đi mất.
Cô mang tâm trạng bực bội đi vào nhà.
Nói mạnh miệng để hù anh vậy thôi chứ hiện tại ở nhà chỉ có mình cô.
Ba Chỉnh đã được Khương Đạt đưa về làng Quý hai ngày trước để giải quyết công việc của hợp tác xã.
Sau sự việc lần trước, nể tình Khương Đồng, Trần Minh không trừng phạt gì Khương Đạt nhưng điều cậu ta về làm vệ sỹ cho ba Chỉnh.
Ái Triêm biết, anh vẫn còn lo dư đảng của Brent sẽ làm hại ba và cô nên luôn cho người rheo sát.
Linh Đan ở ngay bên sát vách nhà trọ của cô, tùy thời tiếp cận bên này.
Đó là do anh lo cô sẽ thấy không thoải mái, chứ ý định của anh lúc đầu là để Linh Đan và Khương Đạt ở lại trong nhà cô luôn để tiện cho việc đảm bảo an toàn.
____
Sáng sớm hôm sau, Ái Triêm còn chưa rời giường, Trần Minh đã tới trước cửa.
Cô vừa ra mở cửa vừa che miệng ngáp:
-Anh tuổi con gà sao? Dậy sớm như vậy làm gì chứ.
Trần Minh không trả lời, chỉ nhíu mày nhìn cô.
Ái Triêm còn chưa tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở xoay người đi vào thì bị anh kéo lại, mơ màng rơi vào trong lồng ngực rắn chắc của anh.
Cánh cửa phía sau cũng đã bị anh khép lại:
-Em ăn mặc thế này là đang câu dẫn anh sao?
Nghe câu này của anh Ái triêm mới nhất thời tỉnh táo:
-Nói cái gì vậy chứ? Khi ở nhà tôi đều mặc thế này