Đường đường chủ tịch tập đoàn lớn nhất nhì đất nước bị Ái Triêm đuổi xuống xe, phải đứng ở trên đường cái rộng lớn.
Trần Minh thật sự chỉ biết cười khổ.
Phía sau không xa, Vĩnh An thầm thương cảm cho boss lớn.
Chỉ có cô mới dám đuổi boss xuống xe như vậy.
Cậu ta
Cậu ta nhanh chóng lại xe tới đón anh.
Sau khi chậm rãi dừng xe ở bên ngoài công trường, Ái Triêm nhanh chóng gọi điện tập trung đội của cô.
Thời điểm ký hợp đồng nhận đảm nhiệm thiết kế, Ái Triêm thoáng nghe thấy một số vấn đề nội bộ bên trong dự án này.
Khi nhắc đến việc xây dựng các thiết chế văn hóa, các kết cấu hạ tầng văn hóa, không ít ý kiến chỉ ra rằng, nước ta còn nghèo, thu nhập đầu người còn thấp, do đó cần phải ưu tiên cho những thứ phục vụ đời sống dân sinh thiết thực như trường học, bệnh viện, nhà tình nghĩa...
Sự quan tâm dành cho văn hóa ở nhiều địa phương chỉ ở mức độ hạn chế, có cũng được mà không có cũng “chẳng chết ai”.
Chính quan điểm như vậy đã cản trở sự phát triển các thể chế văn hóa của đất nước.
Nhưng ba năm trở lại đây, vài công trình cơ bản hoàn chỉnh công khai ra thị trường đầu tiên, thu hút rất nhiều khách du lịch ở nhiều nước trên thế giới giúp phát triển kinh tế địa phương cũng làm nên tiếng vang để những di tích văn hóa được chính quyền quan tâm.
Tuy nhiên về mặt lợi nhuận dành cho nhà đầu tư mà nói thì gần như là con số 0.
Trần Minh lại đột nhiên trở thành nhà tài trợ khiến cô ngạc nhiên không ít.
Anh là một doanh nhân luôn hướng đến lợi nhuận, không thể nào vô duyên vô cớ tham gia một công trình phi lợi nhuận thế này.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức lãnh đội với vai trò đội trưởng.
Khi cô còn chưa đến thì toàn bộ văn phòng chỉ có năm người tụm lại bàn tán chuyện gì đó.
Cô ho nhẹ một tiếng, năm người lập tức vội vàng tách nhau ra.
Nhìn thấy cô, họ như người ăn vụng bị bắt quả tang, lấm la lấm lét làm cô dù không có ý định nghĩ xấu cũng biết họ đang bàn tán về mình.
Làm như không biết chuyện gì, cô chào hỏi một tiếng, liền đi vào văn phòng nghỉ tạm bên trong.
Cô pha một tách cà phê, rồi dựa vào thành ghế, vừa uống vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Không quan tâm thì thôi, khi nghe rồi cô mới biết mình phải đối mặt với cục diện rối rắm rồi.
- Không sai, gương mặt này là cô ta chứ còn ai.
Còn cả cái tên Ái Triêm kia nữa, mấy ai có chứ.
- Không ngờ thật sự là cô ta, người sao mà đẹp thế chứ...
- Xinh đẹp thì làm cái gì.
Còn không phải cũng bị đuổi khỏi nhà họ Trần kia sao?
- Cái gì? Thật thế à? Sao nghe bảo cô ấy muốn hủy hôn?
- Vậy là các cô không biết rồi.
Đừng nhìn cô ta bây giờ ra hình ra dáng như thế mà nhầm, các cô chưa nhìn thấy dáng vẻ lúc trước cô ta quấn lấy vị chủ tịch kia đâu.
Tròn tám năm đeo bám đấy.
- Quả thật cô ta cũng có bản lĩnh đấy chứ?
- Xuy.
Bản lĩnh gì, còn không phải bị người ta đuổi cổ ra khỏi nhà đó sao?
Ái Triêm cười khổ.
Những người này muốn bát quái chuyện của người khác thì cũng thôi đi, lại còn không phân biệt trắng đen, đảo ngược hết mọi tình tiết.
Nghe những