Trần Minh lẳng lặng chờ câu trả lời từ Ái Triêm.
Trong tâm anh không khỏi lo lắng.
Liệu cô sẽ có phản ứng gì? Cô có ghê tởm anh không?
Cô yên lặng không nói, lòng anh càng không yên.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, cô tở dài:
- Anh không có lỗi.
Giải thích với em làm gì? Chỉ là em… có chút nhìn không quen… Em… muốn ngủ một lúc.
Anh tránh đi được không?
Trần Minh cụp mắt, anh không dám nhìn thẳng vào cô.
Cảm giác mất đi lòng tin của cô, cảm giác này, thật không dễ chịu.
Anh chỉ nở một nụ cười khổ, đứng dậy rời giường, trước khi đi còn cúi người hôn cô một cái.
Sau khi khép cánh cửa phòng, anh giao phó cho người bên cạnh:
- Khương Đồng, bảo vệ cô ấy.
Khương Đồng ngớ người nhìn anh:
-Lão đại.
Đã có Linh Đan…
-Linh Đan sẽ có nhiệm vụ khác.
An toàn của cô ấy giao cho cậu.
Nếu còn một lần nữa mất dấu cô ấy, cậu mang đầu đến gặp tôi
Tức thì, sau lưng Khương Đồng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Linh Đan, là cái người đang đứng bên cạnh Trần Minh lúc này, cúi đầu không lên tiếng.
Nhưng cô ta biết số phận của mình cũng không khá khẩm gì cho cam.
Bởi cô hai lần không hoàn thành nhiệm vụ.
Vì vậy cam tâm đi theo phía sau anh chờ lãnh hình phạt.
Ái Triêm nằm trên giường không nhúc nhích nhưng vẫn lắng nghe tiếng bước chân anh càng lúc càng xa.
Nước mắt chảy tràn trên mặt cô.
Không để bản thân ủy khuất nhiều, cô lê tấm thân ê ẩm đi tắm.
Khi ra ngoài muốn kiếm gì đó ăn thì không ngờ gặp Khương Đồng vẫn đang canh ở phòng khách:
-Sao anh lại ở đây? Linh Đan đâu?
-Lão đại bảo tôi thay cho Linh Đan chịu trách nhiệm cho an toàn của cô từ hôm nay.
Cô à một tiếng, trong lòng thầm nghĩ có thể do cô mà hại Linh Đan sẽ bị anh phạt rồi.
Cũng không quan tâm.
Dù sao cũng là thuộc hạ của anh.
Có lẽ anh cũng không đến nỗi đưa cô ta vào chỗ chết.
Cô hờ hững đi về phía tủ lạnh tìm nước uống.
Đột nhiên Khương Đồng mở miệng phá vỡ khoảng lặng:
- Tôi biết cô rất hoảng sợ và bất ngờ nên rất khó chấp nhận lão đại vào lúc này.
Thế nhưng mong cô hãy hiểu cho anh ấy.
Mặc dù anh ấy giấu cô sự liên quan của anh ấy với giới hắc đạo, cô cũng vừa nhìn thấy anh ấy giết người, nhưng ngài ấy chưa bao giờ đối xử tệ với anh em tổ chức.
Vì vậy chúng tôi rất kính phục lão đại.
Khi tôi biết anh ấy động lòng với cô, cũng là lúc anh ấy từ từ thay đổi tâm tính lạnh lùng vốn có.
Cô là một người đặc biệt với lão đại.
Xin đừng bỏ mặt anh ấy.
Cô nghe không sót từ, nhưng không phản ứng.
Cô vẫn đang cố gắng để chấp nhận sự thật này.
Cô cần một chút thời gian.
Cả người ê ẩm mệt mỏi.
Cô từ từ nhắm mắt giả vờ như không nghe không thấy.
Khương Đồng không nghe thấy cô động đậy gì thì thở dài xoay người đi.
Trần Minh đi ra ngoài, tựa người vào cửa xe, mệt mỏi châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn bầu trời ngoài kia.
Không gian thật yên bình.
Nhưng trong lòng anh là một trời giông bão.
Linh Đan len lén nhìn anh, nhẹ nhàng nói nhỏ:
-Lão đại, xin lỗi.
Tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi chấp nhận mọi hình phạt của ám Đoàn.
-Chuyện đó nói sau đi.
Hiện tại có nhiều chuyện quan trọng cần cô làm.
-Vâng.
Có cần tra động cơ bọn người đã bắt cóc chị dâu không?
Trần Minh nhàn nhã rít một hơi thuốc lá,