Nguyên Trâm nắm lấy tay Ái Triêm, lặng lẽ hỏi một câu:
-Hợp thì thế nào mà không hợp thì thế nào?
Ái Triêm ngơ ngẩn, biết mình có giải thích cũng không thể không làm tổn thương người trước mặt, vì vậy chỉ cười cười không nói nữa, chỉ len lén rút tay ra.
Nguyên Trâm biết mình đã làm cho cô lúng túng nên cũng không tiếp tục đề tài này nữa:
-Lạnh rồi, đi vào thôi, kẻo mọi người chờ.
Hai người đi vào thì gặp ba Chương mẹ Kỳ cùng với nhóm khách lớn tuổi ra về trước nhường sân chơi cho tuổi trẻ.
Buổi tiệc vẫn náo nhiệt đến 10 giờ mới kết thúc, mọi người đều uống có chút say.
Ái Triêm còn tỉnh táo được vài phần giúp Nguyên Trâm ra ngoài kêu xe cho khách, sắp xếp mấy chiếc xe đưa từng nhóm người về nhà.
Trâm Chi tuy rằng không có uống nhiều, nhưng tửu lượng không tốt, lại là nhân vật chính nên không thoát khỏi có chút không chịu nổi.
-Chân Ái, tớ nói cậu này.
Không cần để ý tới Trần Minh.
Tớ tìm cho cậu kim chủ khác.
Ưmm..
mm
Ái Triêm thật không còn cách nào:
-Tớ mới không cần kim chủ.
Tớ tự nuôi thân được.
Không phải còn có cậu sao? Tớ tìm xe đưa cậu về.
-Không.
Tớ còn uống nữa.
Tớ yêu cậu lắm Chân Ái...
Một nụ hôn rơi vào trên má cô.
Còn có chút ươn ướt.
Ái Triêm đen mặt.
Hai chị em nhà này...!Thật không biết phải nói sao.
Cuối cùng chỉ có thể đợi Nguyên Trâm tiễn xong khách của chị ấy, chạy tới giúp cô khống chế con ma men, chờ gọi xe đưa Trâm Chi về nhà.
Ái Triêm đâu biết, đối diện bên kia đường cũng có người đang trong lòng gào thét nhìn cảnh tượng cô bên này.
Chiếc xe khởi động máy từ từ tiến đến sảnh nhà hàng, cô mới phát hiện ra có chỗ quen mắt.
Chờ đến khi cửa sổ của xe được hạ xuống, Ái Triêm mới thấy Trần Minh ở trong xe.
Ái Triêm sững sờ tại chỗ, cho đến khi truyền đến giọng của Trần Minh trong xe.
-Lên xe.
Giọng nói như ra lệnh của anh cất hơi cao.
Ái Triêm không nhúc nhích.
Cô theo bản năng lui về sau một bước.
-Tôi còn phải đưa Trâm Chi về.
Trần Minh nhíu mày:
-Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.
Ái Triêm trầm mặc.
Có lẽ là do đã uống chút cồn nên cô trở nên can đảm, kiên định nói một câu:
-Không.
Anh tự đến thì anh tự về đi.
Cũng không phải tôi bảo anh đi đón.
Trên khuôn mặt Trần Minh có chút giãn ra, sau đó khóe miệng chậm rãi nâng lên một đường cong nhẹ.
Ái Triêm biết, đây là điềm báo anh sắp phát hoả.
Giây tiếp theo, Trần Minh mở cửa bước xuống xe, giày da nhẹ chạm trên nền gạch phát ra âm thanh nặng nề.
Anh đi rất nhanh, khi đi đến lạnh lùng quét mắt nhìn Ái Triêm một cái.
Sau đó xẹt qua cô, nhìn thẳng Nguyên Trâm đang giữ cho Trâm Chi không làm loạn.
-Thượng tá đây không lẽ không đưa nổi em gái mình về nhà sao? Một chút men không làm cho cô say đến mức đi không nổi chứ?
Nguyên Trâm không đổi sắc mặt:
-Cũng không cần Minh tổng phải bận tâm.
-Tôi không rảnh để bận tâm chuyện nhà cô.
chỉ là vị hôn thê của tôi, tôi phải đưa về nhà.
-Hình như tôi nhớ hai ngưươi ngay cả đính hôn cũng chưa cử hành.
Cái danh vị hôn phu này có vẻ hữu danh vô thực.
Nhưng Ái Triêm coi như một nửa em gái của tôi thì hầu như ai cũng biết.
Anh cười nhạo một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng:
-Chuyện đó đâu phải chuyện thượng tá Trâm đây có thể bận tâm.
Con đường quân nhân của thuưượng tá một thân nữ nhi có lẽ rất vất vả nhỉ.
Nhưng nếu cả nhà họ Vũ biết chút bí mật mà cô đang không muốn cho ai biết kia thì chắc chặng đường phía sau không còn dễ đi như vậy nữa.
Nguyên Trâm nghe xong, sắc mặt thay đổi.
Ái Triêm trì độn