Trần Minh nắm bả vai của Ái Triêm, ánh mắt thật sâu, sáng quắc nhìn chăm chú vào cô mấp máy khóe miệng:
-Cho dù là nằm mơ, tôi cũng sẽ biến nó thành hiện thật!
Ái Triêm quật cường mà chống lại ánh nhìn của anh, ánh mắt có một chút gì đó cảm giác xa cách.
Tim của Trần Minh vừa đau nhói vừa lạnh lẽo, không màng đến phản kháng của cô, cường ngạnh cưỡng chế đưa cô lên xe.
Bên trong xe Ái Triêm đưa lưng về phía anh, dựa vào bên cửa sổ, cách anh khá xa.
Trần Minh cũng không để ý chuyện đó, chỉ cần Ái Triêm ở trước mắt anh, anh giơ tay là có thể chạm.
Chỗ trống rỗng trong lòng, có thể được lấp đầy là được.
Anh sẽ khiến cô phải tự nguyện trở lại bên anh,
Khi xe của Trần Minh tiến vào sân biệt thự nhà họ Trần, Trần Mạnh ân cần tiến đến mở cửa.
Ngay khi trên mặt của ông ta còn đang tươi cười đứng bên cạnh xe, vừa mở cửa ra thấy Ái Triêm từ bên trong bước xuống, trên khuôn mặt già khéo đưa đẩy không giấu nổi sửng sốt, nhưng lão là một con cáo thành tinh, không để cho Trần Minh phát hiện bất thường, lập tức ngay sau đó lấy lại nét mặt bình thản mà nịnh nọt chào hỏi:
-Chào mừng cô chủ nhỏ đã trở lại.
Ái Triêm không nói chuyện, sau khi xuống xe mạnh mẽ đóng cửa xe lại một cái thật mạnh, thể hiện sự bất mãn ra mặt.
Trần Mạnh gần như trợn mắt há hốc mồm nhìn cô.
Ái Triêm không vui dừng chân, ba bước làm thành một đi vào trong, đối diện với ánh mắt của Nguyệt Anh cũng không thể hiện cảm xúc gì, cứ coi bà ta như không khí mà lướt qua luôn.
Nguyệt Anh bị cô cho ăn đòn lơ, mở to miệng há hốc nhìn cô, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
đứa con dâu hờ này của bà giờ gan to bằng trời rồi, gặp mẹ chồng tương lai như bà cũng không thèm chào hỏi.
Trần Minh từ trên xe bước xuống, đi theo phía sau cô, ngoại trừ sắc mặt không vui ra cũng chưa từng nói cái gì.
Khi anh đi qua mẹ mình thì bị níu lại hỏi:
-Này...!Nó bị sao thế?
Đại khái bà khó chịu khi thấy đứa con dâu không một chút giáo dưỡng như vậy.
Bước chân của Trần Minh không dừng lại:
-Mẹ đừng để ý.
Cứ kệ cô ấy đi.
Nguyệt Anh lại bị con trai tát thêm cho gáo nước lạnh không chừa mặt mũi.
Rốt cuộc thì Trần Minh có phải là con trai của bà ta không vậy?
Nguyệt Anh đi theo phía sau Trần Minh, truy vấn:
-Con nói vậy mà nghe được sao? Có thứ con dâu không coi mẹ chồng ra gì như nó thì mẹ làm sao sống nổi hả?
Trần Minh quay phắt lại nhìn bà:
-Con đã nói mẹ đừng để ý đến cô ấy nữa.
Không sống được thì mẹ có thể dọn ra ngoài.
-Cái gì? Con...!con dám đối xử với mẹ mình như vậy hả?
-Mẹ không muốn bị đối xử như vậy thì để cô ấy yên đi.
Đừng tưởng cái gì con cũng không biết.
Nói xong lại nhớ đến một chuyện, liền quay sang Trần Mạnh:
-Nói đầu bếp chưng một chén yến mang lên phòng tôi.
Sau đó dọn dẹp một căn phòng dành cho khách ở lầu hai.
Nguyệt Anh đang đau lòng đứa con trai không coi bà ra gì vừa nghe đến đó liền ngắt lời:
-Phòng cho khách? Ai ở?
-Mẹ không cần biết.
Cũng đừng làm loạn nữa.
Nói xong anh không chờ hồi đáp, đi nhanh lên phòng.
Ái Triêm từ phòng tắm đi ra, phát hiện Trần Minh đang ngồi trên giường, trong tay đang cầm di động của cô.
Cô nhíu mày một cái nhưng cũng không nói gì.
Anh mở tin nhắn ngân hàng, thấy trên đó thể hiện một số tiền chi trả lên tới tám chữ số.
-Ngày hôm nay em đi đâu?
Ánh mắt của Ái Triêm không né không tránh:
-Mua quà tặng sinh nhật cho Trâm Chi.
Tiền cũng lấy từ túi anh đấy.
Cô không cần thiết nói dối, ước gì Trần Minh sớm ngày coi thường cô vì tiền của anh mà ở bên cạnh anh, lợi dụng anh.
Như vậy cô cũng sẽ sớm được giải thoát.
Thế nhưng trái với suy đoán của cô, tâm trạng của Trần Minh rất bình tĩnh.
Thấy dáng vẻ vô lại kênh kiệu của cô, anh không có tức giận mà ngược lại còn cười cười.
-Tiền kiếm được không phải để tiêu sao? Tiền của tôi cũng là tiền của em.
Ái Triêm không biết hàm ý trong câu này của anh, nhưng trong lòng thật sự không thoải mái.
Nhưng cô có tranh cũng không lại anh.
Mà bản thân cô lại còn