Trần Minh nhếch miệng, trong lòng đắng chát.
Anh không đồng ý cho y tá sơ cứu mà mang khuôn mặt sưng vù đến gặp cô, trông mong cô sẽ động lòng.
Vậy mà câu đầu tiên anh nhận được là cô lạnh nhạt đáng đời anh.
-Có cần phải nhắc em, là ai đánh anh không?
Ái Triêm á khẩu.
Ba cô đánh người trước thật sự là có sai, nhưng không phải đều do anh tự tìm sao!
Rốt cuộc anh bị đánh cũng là lỗi của cô sao?
Thấy cô hờ hững không quan tâm đến mình đang bị thương, Trần Minh hậm hực, trong nháy mắt mất đi sự chờ mong trong lòng.
Ái Triêm thật sự không quan tâm anh, lạnh nhạt nói:
-Chuyện cho đến nước này, Trần Minh, anh vẫn còn nghĩ tôi sẽ đau lòng vì anh sao?
Trần Minh không nói lời nào, nhưng thái độ im lặng hiển nhiên là có ý đó.
Ái Triêm thở dài:
-Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh.
Lúc đó nếu không phải anh cản lại, có lẽ Khương Đồng đã ra tay với ba tôi.
Trần Minh mở mắt ra, cười lạnh:
-Có phải em cảm thấy tôi nên cho Khương Đồng ra tay? Sau đó có thể lấy đó làm cớ, danh chính ngôn thuận mà không kết hôn với tôi.
Ái Triêm nhìn anh, giọng nói khô khốc hỏi:
-Đúng không? Anh hiểu tôi quá nhỉ? Vậy tại sao anh lại dùng ba tôi để áp chế tôi làm gì?
Đôi mắt Trần Minh nheo lại:
-Tôi lại không điên.
Ngay từ đầu tôi không hề có tư tưởng dùng ông ấy đến áp chế em.
Ái Triêm nhẹ nhàng thở ra:
-Anh mà tốt như vậy sao? Đi gặp bác sỹ đi.
Nếu không gương mặt tuấn tú của anh bị hủy dung cũng nên.
Nếu một người giàu có anh tuấn như anh mà bị hủy dung thì thật sự rất đáng tiếc.
Trần Minh hừ lạnh một tiếng:
-Hừ.
Không đi.
Nếu hủy dung không phải tôi còn có cớ bắt em phải chịu trách nhiệm sao?
Ái Triêm nhìn anh không biết nên nói gì cho phải.
Cô quay người đi, không hề nhìn anh.
-Tôi đi gọi bác sĩ đến.
Trần Minh không cản cô.
Một mình anh lẳng lặng mà ngồi ở trên ghế nhìn theo bóng lưng cô.
Sau khi bác sĩ tới thì Ái Triêm cũng không đi vào nữa, cô tìm một nơi yên tĩnh muốn báo một tin cho Trâm Chi.
Trên điện thoại có cả chục cuộc gọi nhỡ.
Cả buổi chiều, cô chạy đôn chạy đáo cũng không trả lời điện thoại của Trâm Chi.
Điện thoại vừa thông, Trâm Chi đã càm ràm:
-Bà cô à.
Chân Ái của tôi.
Ít ra cậu cũng gọi cho tớ một tiếng chứ? Nói đi là đi luôn không tăm không tích.
-Là do tớ quá vội thôi.
Xin lỗi cậu.
-Vậy cậu tìm được ba chưa? Hai người có sao không?
-Không sao.
Là Trần Minh muốn chuẩn bị lễ đường cho đám cưới nên mới chở ba đến đó thôi.
Trâm Chi vừa nghe chuyện này thì hét lớn lên:
-Hả? Cái gì? Anh ta không cần cậu đồng ý đã tự chạy đi chuẩn bị lễ đường sao? Có nhầm không vậy.
Như vậy cậu cũng để cho anh ta làm như vậy hả? Cậu tự nhìn lại cậu đi, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Có cần phải cúi đầu để anh ta lấn át như vậy không?
Ái Triêm bị cô nàng chọc cười:
-Đừng quậy nữa.
Tớ tự lo được mà.
Trâm Chi đặc biệt nghiêm túc:
-Tớ không có quậy.
Cậu đã chịu ấm ức bao nhiêu năm còn chưa sáng mắt ra sao?
Ái Triêm nghe thấy Trâm Chi có vẻ nghiêm túc mà mắng cô, cũng biết cô ấy lo lắng cho cô như thế nào.
-Trâm Chi, cảm ơn cậu.
Có người bạn như cậu thật không uổng tớ bỏ quê lên thành phố này sống ngần ấy năm.
-Thôi đi.
Đừng có nói mấy cái câu buồn nôn đó nữa.
-Cậu phải tin là tớ làm được.
Cậu còn nhớ cậu từng đưa cho tớ thư đề cử của Nguyên Trâm không?
Trâm Chi kinh ngạc thốt lên:
-Ừ.
Sao cơ? Hả ..
Cậu