Cũng không phải là cô muốn trốn tránh.
Nhưng cãi nhau với loại người như Ngọc Minh và Nguyệt Anh cô cảm thấy rất hại não.
Chẳng thà cô kiếm cho mình một không gian riêng thoải mái một mình thư thái nghỉ ngơi.
Nhưng mà, cô muốn có không gian riêng, người khác cũng không nhất định sẽ cho cô.
Ái Triêm vừa vào cửa, liền nhìn thấy Trần Minh đang nằm trên giường, anh còn mặc nguyên bộ đồ lúc sáng, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.
Vị này không mời mà đến, còn tùy tiện ngủ trên giường người khác đúng thật là không phải thói quen của anh.
Vì thế cô đưa tay rút mạnh cái gối dưới đầu anh một cái.
Trần Minh rất nhanh đã mở mắt ra, khi cô nhìn anh, liền hiểu vài phút vừa rồi anh đúng là đã ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say.
Đôi mắt kia của anh hơi hơi đỏ một chút, lại có vẻ mông lung mơ ngủ.
Những thời điểm thế này cô vẫn rất thích nhìn đôi mắt đẹp của anh.
Ngẫm lại thấy mình thật ấu trỹ.
-Tôi ngủ bao lâu rồi?
-Không biết.
Anh ngủ được bao lâu thì có liên quan gì đến cô!
-Anh về phòng anh ngủ đi!
Trần Minh mới vừa tỉnh tựa hồ suy nghĩ không giống như bình thường:
-Ở đây ngủ thoải mái hơn.
Ái Triêm thiếu chút nữa đã bị câu nói của anh làm cho sặc nước miếng.
Cô chỉ trải sơ một bức nệm bình thường, còn chưa kịp thay gối đầu.
Phòng ngủ của Trần Minh, giường được nhập khẩu từ Ý, chăn gối nệm đều là được đặt hàng từ nước ngoài, thứ nào không tốt, chỗ nào không thoải mái?
Ái Triêm tức giận:
- Đừng có ở đây ăn vạ, đi về phòng ngủ của anh đi!
Trần Minh nhìn cô, nhấp môi không nói tiếng nào, còn có chút luyến tiếc.
Ái Triêm đuổi Trần Minh ra khỏi phòng, tự mình khóa trái cửa nghỉ trưa, cũng chẳng quan tâm anh có tâm trạng gì.
Buổi chiều định đi thăm ba Chỉnh, nhưng Trần Minh một hai phải đi theo nên Ái Triêm không muốn đi nữa, miễn cho ba Chỉnh nhìn thấy anh sẽ khó chịu.
Thế nên buổi chiều cô nằm lỳ trong phòng ôm máy tính xử lý chuyện công ty.
Tới khoảng 4h chiều, Vĩnh An lái xe tới tìm Trần Minh, hình như có công việc khẩn cấp gì đó cần anh xử lý.
Trần Minh rời đi hơi gấp, anh gõ cửa phòng cô:
-Để tôi nói Khương Đồng chở em đi thăm ba.
Đi sớm về sớm.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô thấy gần đây Trần Minh ngẫu nhiên khống chế tính tình rất tốt.
Sự thay đổi này khiến cô không ngờ được.
Nếu như trước đây, cô phản ứng bằng cách đóng cửa ở lì trong phòng chắc anh đã đập cửa lôi cô ra.
Nay lại thấy yên ắng chịu đựng rồi còn cho cô sắc mặt tốt để Khương Đồng chở cô đi.
Ái Triêm nghĩ nghĩ, lấy tính cách của Trần Minh, sự thay đổi này của anh đối với cô không hiểu là tốt hay xấu đây.
Khương Đồng chở cô đến nhà trọ rồi cũng không đi, ngược lại anh ta theo cô vào nhà.
Ái Triêm cũng thấy lạ nhưng không nói gì cho đến khi thấy sự thay đổi bên trong.
Hai phòng ngủ, một phòng dành cho ba Chỉnh.
Phòng còn lại cô để cho bản thân đôi lúc đến thăm ba ở lại đây.
Nhưng đồ đạc của cô đã được dọn ra ngoài để gọn ở một góc.
Cô