Bầu không khí trên bàn ăn sáng cũng coi như hài hòa.
Nguyệt Anh không gây chuyện thì Ái Triêm cũng yên lặng ăn phần ăn của mình.
Nhưng cũng chỉ được đến đó.
Ăn được giữa bữa, bụng Ái Triêm đau quặng lại.
Cô cố gắng nhịn đau nói một câu:
-Tôi ăn xong rồi.
Sau đó đứng dậy cố đi lên phòng.
Trần Minh nhìn phần ăn của cô mới được 1 phần 3, ly sữa cũng còn chưa vơi hết:
-Em còn chưa ăn hết một nửa.
Ái Triêm không có sức để trả lời, cắn răng đi về phía cầu thang, nhưng rồi giữa chừng cũng vì đâu mà phải ngã ngồi xuống đất.
Trần Minh ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng cô là người phát hiện đầu tiên, vứt chiếc muỗng trên tay chạy tới đỡ cô.
-Em bị làm sao?
-Đau...!đau bụng....!
Ái Triêm không có đủ sức để trả lời anh nữa.
Bụng quặn từng cơn làm mồ hôi chảy ướt cả người.
Trần Minh bế cô lên, hét to với quản gia:
-Trần Mạnh, lấy xe.
Hôm nay anh dự định sẽ nghỉ ở nhà nên đã báo cho tài xế nghỉ một ngày.
Vĩnh An cũng không tới quấy rầy.
Vì vậy Trần Mạnh phải lái xe đưa hai người tới bệnh viện.
Trên xe anh đã nhanh chóng gọi điện liên hệ bác sỹ nên vừa đến nơi cô đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Mà lúc này đã bất tỉnh.
Trần Minh trầm mặc khoanh tay đứng tựa vào tường, ánh mắt không rời cánh cửa phòng cấp cứu.
Trần Mạnh đã bị anh đuổi về nhà.
Hơn một tiếng sau cánh cửa đóng chặt kia mới mở ra.
Anh nhanh chóng kéo dài bước chân đi tới:
-Cô ấy sao rồi?
Người bác sỹ kéo khẩu trang xuống, ra hiệu cho y tá đưa Ái Triêm tới phòng hồi sức, sau đó mới nói Trần Minh đi cùng mình đến phòng trực.
Trần Minh ngồi xuống ghế đối diện bác sỹ.
Người bác sỹ này là Trọng Nhân, bạn cũ của ba anh nên mối giao tình giữa hai người có thể nói là vừa nhìn là hiểu.
Anh không nói tiếng nào chờ người đối diện lên tiếng.
Trọng Nhân chân mày nhíu chặt chăm chú nhìn anh:
-Trần Minh.
Chú hỏi thật.
Mối quan hệ giữa cháu và Ái Triêm hiện tại thế nào?
Trần Minh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn ông:
-Chú hỏi vậy là ý gì?
Trọng Nhân lúc này mới ngồi thẳng người dậy, lắc đầu cười:
-Có ý gì có thể cháu phải rõ hơn chú chứ.
Nếu không yêu, hãy buông tha cho con bé.
Chú biết hai đứa cũng không phải ngày một ngày hai.
Cháu thế nhưng lại để con bé uống thuốc độc hại như vậy thì đúng là thất đức.
-Thuốc sao? Thuốc gì?
Trần Minh tỏ vẻ khó hiểu.
Từ trước tới giờ Ái Triêm rất sợ uống thuốc.
Ngay cả khi ốm đau cô cũng không chịu uống.
Mà thời gian gần đây anh luôn theo sát cô cũng không thấy cô dùng thuốc gì.
Chuyện này là thế nào?
-Kết quả xét nghiệm dịch nhầy ở niêm mạc dạ dày cho thấy con bé đã một thời gian thường xuyên sử dụng các loại thuốc kháng viêm không có chứa steroids.
Đây là loại có tác dụng phụ gây vô sinh cho nữ giới.
Cháu biết không?
Trần Minh lắc đầu.
Thực sự anh không hề biết điều này.
Trọng Nhân nhìn cũng hiểu anh không liên quan.
Tính khí Trần Minh ông hiểu.
Anh là người dám làm dám chịu, ông cũng không nghĩ anh lại sử dụng hạ sách này với vợ tương lai của mình.
-Vậy thì thứ cho chú cảnh báo thẳng với cháu, đã có người trong nhà cháu động tay động chân với con bé.
Không người phụ nữ nào cố tình làm cho mình không thể sinh con.
Hơn nữa loại thuốc này là loại rất mới, không mùi không màu.
Hiện tại các bệnh viện ở Việt Nam chưa dùng tới bởi tác dụng phụ của nó quá mạnh.
Trần Minh yên lặng với vẻ mặt trầm trọng.
Dường như anh lâu nay anh không