Ái Triêm nhẹ nhàng mà thở dài một hơi:
-Bây giờ tôi và Trần Minh đã vạch rõ ranh giới, cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc anh ta.
Việc đó nên là việc của các trợ lý mấy người mới phải.
Đừng gọi điện cho tôi nữa.
Nói xong cô cau mày, định cúp điện thoại.
Trong điện thoại Khương Đồng đột nhiên cất cao giọng ngan hành động của cô:
-Cô chủ nhỏ.
Đừng cúp máy.
Có thể nghe tôi nói vài lời không?
Ái Triêm không kiên nhẫn nói:
-Chuyện gì nữa?
-Lão đại có mang quà về cho cô.
Mặc dù anh ấy đã ném đi nhưng tôi vẫn mạn phép gửi đến nhà trọ.
Bởi tôi biết món quà này có ý nghĩa vô cùng trọng đại với cô.
Ái Triêm nghe xong, nhịn không được dời tầm mắt về phía góc bàn.
Là gói hàng nho nhỏ cô nhận được lúc sáng phải không? Là thứ gì mà có thể có ý nghĩa trọng đại với cô đến vậy?
-Cô cũng biết là biết lão đại tham công tiếc việc bao nhiêu.
Nhưng vì cô, anh tranh thủ giờ nghỉ ngơi ít ỏi bay về Việt Nam trong đêm để đấu giá món đồ của cô.
Sau đó liền bay lại sang Pháp để họp tiếp.
Ái Triêm nghe mà nhíu chặt chân mày.
Món đồ của cô? Giọng nói của Khương Đồng vẫn đều đều vang lên bên tai:
-Sau khi họp xong, một phút cũng không dừng lại mà suốt đêm từ Pháp quay về nước, ba ngày hai đêm không có nằm xuống, chỉ tranh thủ chợp mắt trên máy bay.
Khương Đồng dừng một chút như để cô tiêu hóa hết thông tin muốn truyền tải:
-Xuống sân bay, lão đại cầm món quà về tìm cô...!lúc ấy lão đại đang sốt rất cao.
Vì cô không có nhà nên tôi phải lần theo định vị mới biết cô ở nhà họ Vũ, lão đại không nề hà mà đến đó, không phải để làm khó cô mà là muốn đưa nó tận tay cô.
Ái Triêm lẳng lặng mà nghe, đôi môi mím chặt hiện tại ngắt lời Khương Đồng:
-Cho nên ý anh là: Bởi vì tôi, Trần Minh mới có thể bị bệnh, bởi vì tôi, anh ta mới phải bôn ba lao lực mất ăn mất ngủ?
Cô tựa như cảm thấy một cỗ tức giận vô hình dâng lên trong lồng ngực:
-Khương Đồng, anh không khỏi coi trọng tôi quá nhỉ.
Anh cũng nghe anh ta nói trước mặt tôi rồi.
anh ta đã tuyên bố hủy hôn.
Coi như chúng tôi cắt đứt nợ duyên rồi.
chuyện của anh ta giờ không liên quan đến tôi.
Khương Đồng bất đắc dĩ cười khẩy một tiếng:
-Cô chủ nhỏ, không phải tôi coi trọng cô.
Là do cô từ trước đến giờ không biết.
-Không biết cái gì?
-Không biết địa vị của cô ở trong lòng lão đại.
Lần này Ái Triêm không nhịn được nữa mà trực tiếp phát hỏa:
-Địa vị của tôi sao? Tôi có địa vị gì? Địa vị cao đến đâu? Chỉ một người hầu trong nhà cũng có thể coi thường tôi.
Một trợ lý như anh hay Cao Nhãn, Vĩnh An cũng có thể coi như tôi không hề tồn tại.
Chưa nói đến những người ngoài bên cạnh anh ta muốn đánh muốn mắng tôi thế nào cũng được.
Như vậy gọi là có địa vị sao? Bản thân anh mở miệng gọi cô chủ nhỏ.
Anh đặt tay lên ngực mình xem đã bao giờ anh thực sự coi tôi là chủ chưa? Đó là địa vị mà anh muốn nói đến phải không?
Khương Đồng nghẹn lời:
-Tôi ...!không có ý này.
Ái Triêm hít sâu một hơi cho mình bình tĩnh lại:
-Trần Minh bị bệnh, anh đã lập tức đến hỏi tội tôi.
Sao vậy? Nghĩ