Dáng vẻ đó của Trần Minh như đứa trẻ mắc lỗi, gật đầu nói xin lỗi với ông nội Trần, liếc nhìn Ái Triêm rồi theo Khương Đồng rời đi.
Không thể không thừa nhận, Trần Minh không phải là một người đàn ông biết chăm sóc người khác, nhưng anh nhất định là một người thừa kế xuất sắc của nhà họ Trần.
Bản thân anh nếu sụp đổ thì không những nhà họ Trần mà là cả tập đoàn King Trần cũng sẽ sụp đổ theo.
Ái Triêm nhìn theo bóng dáng anh rời đi, cũng không biết trong lòng có tư vị gì.
Có khả năng kết cục cuối cùng, Trần Minh sẽ cưới một người vợ khác.
Mà không biết lúc đó cô có tư cách bước vào biệt thự này để thăm ông nội Trần hay không nữa.
Đến với tư cách gì? Là người thân? Không phải? Là bạn? lại càng không.
Không những cô, mà ông cụ ngồi bên cũng có chút ủ rũ:
-Nếu có một ngày nội đi rồi, hy vọng con và Trần Minh đều có thể có cuộc sống tốt đẹp.
Ái Triêm rất ghét khi nghe câu này, lập tức cau mày ngăn lại ông nói:
-Nội, nội còn khỏe, khẳng định có thể sống lâu trăm tuổi.
Ông cụ cười lắc đầu:
-Cũng không thể sống đời với tụi con.
Nội cũng không phải bảo các con nhất định phải ở bên nhau, chỉ là hy vọng sau này có cuộc sống như thế nào đi chăng nữa hai người các con ai cũng có thể vui vẻ.
Ông nghiêm túc quay sang nhìn cô:
-Ái Triêm.
Con có thể đừng hận nó được không?
Ái Triêm cúi đầu:
-Nội, con không hận.
Dù sao sau này gặp lại đều là người xa lạ.
Trong lòng ông cụ càng buồn hơn, ông thở dài:
-Con xem nó như người xa lạ, mới là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất đối với nó!"
-Nội nghĩ, loại người như anh ấy, căn bản sẽ để ý đến điều đó sao?
Ông cụ lắc đầu, không thèm để ý sao? Có lẽ là quá mức để ý, mới có thể biểu hiện ra ngoài là một chút cũng không thèm để ý.
Trần Minh một tay ông dạy dỗ, làm sao ông không biết rõ chứ? Đứa cháu này của ông bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ nhưng lại có tâm hồn dễ bị tổn thương, dù bị thương cũng không dễ dàng bại lộ nhược điểm cho người khác biết mà dùng bề ngoài lạnh lùng cứng rắn làm bộ áo giáp bảo vệ mình.
Anh là Trần Minh! Sao sẽ dễ dàng bại lộ sự uy hiếp của mình ở bên ngoài, rõ ràng là tạo thành áo giáp toàn thân mới đúng.
Nhưng những thứ này ông không nói với cô được.
Thôi thì cơ duyên xảo hợp.
Nếu Trần Minh biết giữ có lẽ ông sẽ không mất đứa cháu dâu vô cùng vừa ý này.
Còn nếu hai đứa không duyên không phận, ông có cưỡng cầu cũng là vô ích.
Trần Minh ra khỏi biệt thự thì sắc mặt trở nên trầm trọng, vừa đi nhanh về phía xe, vừa hỏi người phía sau:
-Có chuyện gì?
Khương Đồng nhỏ giọng báo cáo:
-Tình hình có chút khẩn cấp.
Bên kia đã bắt đầu hành động.
-Đầu mối từ đâu? Không phải đã phong tỏa hết thông tin rồi sao?
-Hình như từ buổi đấu giá.
Thực chất là họ đưa đôi bông tai kia ra để làm mồi nhử chúng ta.
Trần Minh nhíu chặt chân mày.
Làm sao anh không biết điều đó chứ.
Nhưng nó là của mẹ cô để lại nên anh không thể không lấy về.
Do đó anh mới mạo hiểm tham gia buổi đấu giá với thân phận giả, mặc dù bị phát hiện nhưng đã diệt khẩu thành