Khương Đồng chở Ái Triêm trở về chung cư Central.
Trong nhà có một cô gái trẻ đang dọn dẹp.
Thấy cô đi vào thì dừng máy hút bụi cúi người chào hỏi:
-Chào cô chủ.
Tôi là Linh Đan, người giúp việc ở đây.
Có gì sau này cô chủ cứ phân phó cho tôi ạ.
Ái Triêm bất giác thở dài nhìn chung quanh.
Đồ đạc của cô đúng là đã được dọn hết đến đây.
Cô chợt nhớ ra trong tủ trang điểm có để chiếc hộp đựng đôi bông tai của mẹ, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, đi tới mở thọa tủ ra xem.
Đúng thật là vẫn còn ở đó.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc quay ra thì bắt gặp ánh mắt Khương Đồng và Linh Đan đang ở cửa phòng chăm chú nhìn mình.
Cô xấu hổ ho khan một tiếng.
-Xin lỗi.
Thất lễ rồi.
Tuy nhiên tôi chỉ là người ăn nhờ ở đậu ở đây.
Cũng không cao quý đến nỗi phải cần có người giúp việc.
Khương Đồng, anh nói lại với lão đại của anh, tôi không quen ở chung với người lạ.
Khương Đồng chưa kịp lên tiếng thì Linh Đan đã cười nói:
-Cô chủ hiểu lầm rồi.
Tôi chỉ đến để dọn dẹp và nấu ăn thôi, còn bình thường sẽ về nhà, không sống ở đây nên không gây bất tiện gì đâu ạ.
Nói xong cô ta tiếp tục mở máy hút bụi dọn dẹp.
Bản thân Ái Triêm cả một ngày không được nghỉ ngơi còn phải bồi ông nội Trần vui vẻ nên không còn sức để đôi co.
Cô liếc nhìn Khương Đồng hừ lạnh một tiếng rồi đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Khương Đồng ở bên ngoài cùng với Linh Đan bốn mắt nhìn nhau.
Linh Đan nhướng mày ý hỏi có chuyện gì.
Khương Đồng chỉ biết nhún vai duỗi thẳng hai tay tỏ vẻ bất lực.
Cậu ta biết khoảng thời gian này cậu ta và Linh Đan hầu hạ vị tiểu tổ tông này cũng không phải dễ dàng gì.
Cô che miệng ngáp một cái, vứt túi lên giường rồi ngã người nằm xuống mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Cô bị tỉnh giấc bởi cơn đau quặn thắt ở bụng dưới.
Hiện tại bụng cô vừa trướng vừa âm ỉ, đau đớn làm cô nhăn chặt mày.
Một dòng chất lỏng ấm nóng xuất ra dưới hạ thân giúp cô biết được cơn đau này đến từ đâu.
Cố lết thân đi thay quần áo, cô mang cơ thể mệt mỏi không thoải mái nằm nghiêng co quắp trên giường, ý thức dần dần mê man mà ngủ.
Thẳng đến khi cảm nhận có một bàn tay ấm nóng xoa xoa trên bụng, cô đột nhiên giật mình tỉnh táo muốn ngồi dậy, bỗng nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc:
-Là tôi, đừng động đậy.
Bàn tay to vẫn đều đều xoa xoa trên bụng cô.
Dường như Trần Minh rất quen thuộc với tình trạng này của cô.
Cô muốn tránh khỏi anh, lại bị đau đớn trên bụng khiến cô không động được người, chịu không nổi hít hà hô lên một tiếng.
-A..
a...!Xít....!
-Rất đau sao?
Cô nằm úp người xuống, không trả lời anh.
Cơn đau không thuyên giảm làm mặt cô tái xanh nhợt nhạt.
Trần Minh trầm giọng nói:
-Đi bệnh viện thôi.
Ái Triêm lắc đầu:
-Cho tôi ít nước gừng.
Trần Minh không hiểu thứ đó có tác dụng gì, nhưng nghe cô nói thì cũng tự giác đi ra ngoài một chuyến, khi trở về trong tay cầm một chén nước gừng nóng.
Ái Triêm được một tay anh ôm vào trong ngực đỡ cô ngồi dậy, một bàn tay còn lại đưa chén nước lên miệng cô.
Dòng nước ấm nóng đi qua cổ họng cảm giác dễ chịu một chút.
Anh đặt chén