Chu Ký Bắc ngồi ở bàn dài ăn cơm một mình.
Trước mặt cậu là chén dĩa đựng thức ăn, cậu dùng muỗng múc một ít cho vào miệng, cố gắng để không phát ra âm thanh nhưng hiển nhiên vẫn có tiếng.
Có lẽ là bởi vì không ai ăn cơm cùng cậu, nên trong không gian to lớn này, tiếng nhai dù nhỏ vẫn có thể nghe rõ mồn một.
“Dì Vương, con ăn no rồi.” thức ăn trên bàn còn hơn một phần ba, Chu Ký Bắc không có tâm trạng ăn uống, lấy khăn lau miệng, vừa định uống miếng nước thì cửa mở.
Chu Ký Bắc đưa mắt nhìn, người vào là Quý Quỳnh Vũ.
Cả người hắn toàn khí lạnh bước vào, Chu Ký Bắc ngồi đây cũng có thể cảm nhận được.
Cho dù cố tỏ vẻ không quan tâm nhưng mắt Chu Ký Bắc không tự chủ được sáng ngời, trên mặt vẫn một vẻ lạnh nhạt, nhưng thực chất tầm nhìn lại mang theo nét nóng bỏng dị thường.
Cậu vừa định mở miệng gọi, miệng đã mở rồi nhưng không thể kêu ra được nửa chữ, yết hầu đau đớn, khí quản như bị xé rách.
Diêu Dật đi theo phía sau Quý Quỳnh Vũ, cậu ta xoay người cởi giày, thuần thục cất đi rồi thay dép lê, tiếp đó đến bên cạnh Quý Quỳnh Vũ.
“Bối Bối, mới ăn xong cơm chiều sao?”
Quý Quỳnh Vũ kéo cà vạt rồi ngồi xuống bàn cơm.
Dì Vương thấy Diêu Dật cũng khí khách kêu một tiếng ‘Cậu Diêu’.
Diêu Dật cười đáp lại bà, nũng nịu nói rằng rất nhớ mấy món ngon do bà làm, dì Vương che miệng cười nói lập tức đi chuẩn bị, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
“Bối Bối, nghe Quỳnh Vũ nói cậu rất thích ăn bánh ngọt ở tiệm này, trùng hợp tôi có đi ngang nên mua cho cậu mấy miếng.”
Diêu Dật đưa túi bánh tới trước mặt của Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc cúi đầu lại cắn cắn miệng vết thương trên tay, nghe vậy cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt khinh thường dòm cái túi bánh, sau đó không mặn không nhạt nói: “Tôi không thích.”
“……”
“Lúc trước không phải rất thích ăn sao?” Quý Quỳnh Vũ lấy túi bánh ngọt, đem bánh bên trong lấy ra, mở hộp nhựa đựng bánh ngọt đẩy vào giữa bàn.
Chu Ký Bắc nhìn cũng không nhìn, hạ mí mắt, một lòng chỉ quan tâm đến cái lỗ máu trên tay.
Cậu lấy ngón trỏ chạm vào miệng vết thương, sau đó hơi dùng sức tách miệng vết thương ra, giống như cá gặp nước, máu lại chảy tiếp.
Lặp lại vài lần, cậu dường như tìm được trò vui, nụ cười ở khoé miệng ngày càng sâu.
“Lúc trước thích, bây giờ không thích.”
Chu Ký Bắc cuối cùng cũng bỏ tay xuống, đem một chút máu còn vương lại ở miệng vết thương tuỳ tiện cọ vào quần, khiến mặt vải xuất hiện vài vết ố.
“Mấy người ăn, tôi về phòng.”
Khi nãy Chu Ký Bắc ăn còn chưa hết nửa chén cơm, chỉ là cậu nuốt không trôi.
Xe lăn vừa đi được vài bước, cậu lại quành trở về, đem chén đĩa ôm vào trong ngực.
Diêu Dật nhìn cậu, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét và địch ý, ánh mắt như vậy, mỗi ngày Chu Ký Bắc đều thấy.
Lạ là ở chỗ mọi người đều giống nhau, thích dùng ánh mắt như vậy đánh giá cậu từ đầu đến chân.
Tuy rằng không ai nói ra nhưng Chu Ký Bắc biết, bọn họ khinh thường cậu tàn tật.
Còn Quý Quỳnh Vũ thì sao, cũng khinh thường cậu ư?
Chu Ký Bắc chuyển động xe lăn nhanh hơn, ngón tay cọ qua mảnh sắt, miệng vết thương lại sâu thêm.
“……”
Chu Ký Bắc đem chén dĩa để trên bàn học, bật đèn bàn, ngọn đèn nhỏ mờ nhạt, chỉ có thể chiếu tới một góc đám chén đĩa trước mặt.
Cậu cầm chén, vùi mặt vào ăn, mới vừa bỏ vào miệng liền cảm thấy dạ dày cuộn lên, cảm giác buồn nôn trào dâng, đĩa thức ăn rơi vãi xuống.
Chu Ký Bắc theo bản năng che miệng, mở trừng mắt, cảm giác ghê tởm như bị máy khoan đục mấy lỗ trên người mình, rốt cuộc nhịn không được, vươn tay lấy cặp nạng, chống đỡ đi vào toilet.
“……”
Cậu cuộn người trên sàn nhà lạnh lẽo, tay ôm bồn cầu ra sức nôn mửa.
Máy khoan điện hình như còn tăng công suất ở trong dạ dày cậu, lục phũ ngũ tạng (*)đều muốn nôn ra, mồ hôi lạnh đầy lưng, gân xanh nổi chi chít trên trán.
Chu Ký Bắc từ từ nhắm hai mắt lại, đưa tay sờ soạng tìm nút vặn, năm ngón tay run rẩy mãnh liệt cho nên vặn mấy lần mới nghe được tiếng nước.
Mấy thứ dơ bẩn theo