“Anh có yêu tôi không?”
Chu Ký Bắc hỏi lại lần nữa, giọng điệu bình thản, giống như vấn đề cậu hỏi có gì khó trả lời.
Quý Quỳnh Vũ nhắm mắt lại, dường như cảm thấy hơi bực bội, bỏ tay khỏi nắm vặn cửa.
Hắn xoa người, bước chân nặng nề, mỗi bước chân đều chậm chạp, không tình nguyện đi qua.
“Bối Bối.” Quý Quỳnh Vũ ngồi xổm đối diện Chu Ký Bắc, hai tay giao nhau, mười ngón tay vuốt ve qua lại thể hiện sự rối rắm trong lòng hắn, cuối cùng hắn do dự đặt tay lên hai đầu gối, cúi đầu không nhìn cậu.
“Bối Bối… Chú Quý, thân là trưởng bối, đương nhiên là yêu cậu rồi.” (chỗ này mình tính để là người lớn, nhưng thấy đọc vào dễ nhầm nghĩa, ý chỉ người thân có thân phận lớn trong gia đình, không biết dùng từ gì cho hợp nên mình để trưởng bối luôn, ai có từ gì hay chỉ mình với.)
“Nếu không phải trưởng bối thì sao?”
Chu Ký Bắc thò tay ra đặt lên mu bàn tay Quý Quỳnh Vũ, cầm lên, nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve từng ngón tay của hắn, động tác tỉ mỉ, đột nhiên cậu cười khẽ, ngẩng đầu nói: “Tay chú có một cái xước này,tôi rút ra cho, có thể hơi đau, chú nhịn một chút.”
Quý Quỳnh Vũ tính ngăn lại, nhưng Chu Ký Bắc lại nhanh tay hơn, một tay cầm đầu da bị thò ra ngoài rút nhẹ, Quý Quỳnh Vũ hơi nhíu mày, không khỏi hít một hơi.
Chu Ký Bắc đưa môi cậu lại gần, vươn đầu lưỡi nhẹ liếm lên ngón tay hắn, sau còn cong mắt nhìn Quý Quỳnh Vũ.
“Không đau đúng không?!”
“Chu Ký Bắc!”
Âm thanh Quý Quỳnh Vũ trong nháy mắt cao một quảng, rút tay ra, theo quán tính đẩy Chu Ký Bắc một cái.
Thân thể Chu Ký Bắc vốn yếu ớt, một cú này của hắn khiến cậu thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống, may mà cậu nhanh tay nắm được mép giường mới thoát nạn.
Chu Ký Bắc nhanh tay bắt được mép giường, năm ngón tay bấu chặt vào ga, dùng sức nhiều tới nổi khớp xương nổi cuộm lên, màu trắng xanh trên tay và mặt cậu không khác nhau là mấy.
“Rầm!” cửa phòng bị đóng lại một cách thô bạo, tiếng vang vọng cả căn nhà.
Chu Ký Bắc nhìn theo khoe hở cửa thấy Quý Quỳnh Vũ thở hổn hển, cười thành tiếng.
Cậu thở dài, xoay người đem hai chân tàn phế lên giường.
Kéo ống quần lên, sờ vào vị trí bị thương, làn da chỗ đó chằn chịt vết sẹo, lớn có nhỏ có, nông có sâu có, cũ có mới có.
Chu Ký Bắc vẹo đầu sang một bên, giống như đang tự hỏi, ánh mắt như một cây súng máy, ở trong phạm vi tầm bắn không chút lưu tình bắn phá, giết chóc.
Đột nhiên, ánh mắt cậu sáng ngời, đáy mắt tĩnh lặng dậy sóng, mang theo hơi thở cận kề chết chóc để bản thân cuốn vào trong.
Tay cậu hướng về phía đầu gối, trên đó một lưỡi dao dài mỏng như cánh ve, ánh sáng lạnh từ lưỡi dao toát ra, ngón trỏ ôm một vòng trên cán dao.
“Hít…” Chu Ký Bắc chịu không nổi hít vào một hơi.
Cổ tay cậu chuyển động, lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng gạch một đường trên đùi phải.
Vết thương dài chừng 7 cm, hình dạng là đường cong một cái chén ăn cơm, đầu vết thương nhìn như bị xướt, ở giữa máu chảy loan lổ tới cuối miệng vết thương, làn da trắng nhanh chóng nhiễm đỏ.
Chu Ký Bắc ngửa đầu ra sau, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu toàn là Quý Quỳnh Vũ.
Quý Quỳnh Vũ đẩy cậu, Quý Quỳnh Vũ nổi nóng với cậu, Quý Quỳnh Vũ làm tình với Diêu Dật.
Nghĩ nghĩ, cậu lại cười, chậm rãi mở mắt ra, nhìn đùi phải, da thịt hầu như bị các vết sẹo lớn nhỏ do dao gây ra phủ kín.
Hết chỗ cắt rồi, Quý Quỳnh Vũ chưa từng phát hiện ra điều này, bởi vì khi cắt Chu Ký Bắc hạ tay ở trên đùi, cho nên Quý Quỳnh Vũ không có cơ hội xem.
Cơ mà, cho dù có, chắc hắn cũng chẳng thèm.
Chu Ký Bắc rút khăn tay lau sạch vết máu trên con dao, nhét xuống gối đầu.
Khó khăn nằm xuống, đùi ma sát vào ga giường, máu lại chảy ra.
Mỗi lần Diêu Dật qua đêm ở đây, cậu đều đau đến mất ngủ.
Một đêm yên bình.
Sáng sớm, Diêu Dật ở trên lầu đi xuống, trên người cậu ta mặc áo ngủ rộng thùng thình, ngực áo banh mở, Quý Quỳnh Vũ đang xem tin tức trên TV, khoé mắt thấy Diêu Dật xuống lầu liền gọi dì Vương: “Dì Vương, nấu một phần mì hoành thánh, không lấy hành, bỏ thêm vài con tôm.”
“Vâng, ông chủ.”
“Anh đưa em đến chỗ ông Diệp, em phải giao vài phần tài liệu.”
Diêu Dật theo thói quen ngã vào lòng Quý Quỳnh Vũ, ngực đối ngực, Quý Quỳnh Vũ ôm thắt lưng cậu ta, nhéo eo hai cái, rồi buông người ra.
“Được, em đi thay quần áo đi.”
“Ừ, em…” Diêu Dật đang nói một nửa liền ngưng bặt, khó khăn nuốt xuống nửa câu còn lại.
Quý Quỳnh Vũ không rõ chuyện gì, ngẩng đầu lên, gương mặt lập tức cứng đờ, nụ cười trên khoé miệng tắt ngúm.
Chu Ký Bắc đang đẩy xe lăn từ phòng khách ra, hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, bên dưới là cái quần ngắn tới đầu gối, cẳng chân đều lộ ra ngoài.
Diêu Dật và Quý Quỳnh Vũ nhìn nhau một cái, người sau đứng lên, bước tới gần Chu Ký Bắc.
Quý Quỳnh Vũ đưa tay che miệng giả vờ ho một tiếng, cố gắng để giọng nói mình thật bình tĩnh.
“Bối Bối, hiện tại đã vào đông, sao cậu lại mặc quần ngắn như vậy?”
Chu Ký Bắc duỗi cổ gọi với vào trong phòng bếp tìm dì Vương, nuốt nuốt nước miếng, yết hầu khô khốc, cổ họng như có lửa thiêu, đang rất cần một ly nước ấm hoặc một chén canh hạ nhiệt.
“Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ lại kêu một tiếng, lúc này đã có chút nghiêm khắc, Chu Ký Bắc không thể không nhìn hắn.
“Muốn mặc thì mặc.”
Chu Ký Bắc tuỳ tiện đáp, trùng hợp lúc này dì Vương bưng mì hoành thánh ra, Chu Ký Bắc sáng mắt