“Thùng thùng thùng” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng đập, lời Quý Quỳnh Vũ định nói ra khỏi miệng bị ngắt ngang.
Chu Ký Bắc không khỏi lườm một cái, lên tiếng cho phép đối phương đi vào.
Cánh cửa bị đẩy ra, A Văn đứng trước cửa với vẻ mặt khó xử, cậu ta bước nhanh tới bên người Chu Ký Bắc, cúi đầu thì thầm, Chu Ký Bắc không biểu lộ gì, đưa tay lấy cây gậy cạnh bàn dài đứng lên.
“Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ theo bản năng gọi một tiếng, bóng dáng Chu Ký Bắc nhìn như một ngọn núi đen, thân hình cao gầy lại lạnh nhạt khiến người cách xa ngàn dặm, không dám tiếp cận.
“Chú chờ tôi một lát được không? Tôi sẽ quay lại ngay.
” Chu Ký Bắc hơi nghiêng người, gương mặt bị giấu bởi ánh sáng bên ngoài càng cảm thấy hờ hững.
Quý Quỳnh Vũ hé miệng, sau đó gật đầu.
Chu Ký Bắc hạ mắt, tình cảm gì đó chợt lóe qua, cậu chống gậy đi phía trước, tốc độ có thể thấy là hơn hẳn trước đây, Quý Quỳnh Vũ nhìn đùi phải của cậu, tay không tự chủ được nắm chặt lại, cổ họng toàn vị chua, rất khó chịu.
“Diệp Quân điên rồi, thì ra hắn vẫn luôn muốn cắn ngược lại anh, anh Diễm không áp nổi rồi.
” A Văn đi theo sau thủ sẵn tư thế đỡ, chỉ làm không dám đụng vào người cậu.
Chu Ký Bắc ra khỏi cửa mới thay đổi sắc mặt.
“Dao.
” Đi ra khỏi chỗ ghế dài VIP25 Chu Ký Bắc vươn tay về phía A Văn, A Văn phản ứng cực nhanh, lập tức lấy trong túi quần ra một con dao Thụy Sĩ.
Chu Ký Bắc ước lượng trọng lượng, nắm chặt rồi đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Trong phòng đèn đuốc mờ nhạt, không thấy rõ được người bên trong, Chu Ký Bắc vừa bước vào đã đưa tay sờ lên tường.
“Cạch.
” Một tiếng, bên trong ghế dài phút chốc sáng như ban ngày, mọi người theo bản năng nhắm mắt lại, cây gậy nện xuống sàn nhà phát ra tiếng vang.
Chu Ký Bắc thong dong đi tới, A Văn theo sát sau đó, Kiều Diễm Chi nhìn thấy cậu lập tức đứng lên, Chu Ký Bắc ngồi đối xuống đối diện với anh ta, đưa mắt trao đổi với Kiều Diễm Chi, quay đầu nhìn mấy người ngồi trên ghế dài tươi cười.
“Vừa rồi có chút chuyện nên tới chậm, Ký Bắc trước phạt ba chén.
” Dứt lời cậu lấy bình rượu trên bàn rót vào chén rỗng, ngửa đầu uống cạn, yết hầu trượt lên xuống vài lần, bờ môi dán tại miệng chén hơi mấp máy.
Không khí trên ghế dài yên tĩnh lạ thường, không ai dám lên tiếng.
Chu Ký Bắc sau khi uống xong ba chén, vẻ mặt vẫn y như trước, cậu đặt chén rượu xuống, môi bị rượu thấm ướt đẫm.
“Ký Bắc, chiết khấu tháng trước của Anh Lai với Iceland lên tới 2 chấm, sao cậu lại tính có 1.
8?” Vương Phó hỏi lời này không mang tính công kích quá lớn nhưng đôi mắt hơi trầm xuống, mũi ưng khôn khéo.
Chu Ký Bắc một tay để trong túi quần, trên mặt ý cười vẫn không giảm, khẽ nâng cằm lên, tầm mắt nhìn về phía Diệp Quân.
“Anh Diệp, trận của Anh Lai với Iceland, anh cược bao nhiêu?” Giọng điệu Chu Ký Bắc hỏi Diệp Quân cứ như đang hỏi gã ta ăn cơm chưa, Diệp Quân thì có vẻ khẩn trương bất an hơn, gã nuốt một ngụm nước bọn, ánh mắt lén lút chuyển tới lui một lần, mới do dự nói.
“… Tôi cũng không nhớ rõ, có lẽ là từ 5000 tới 10.
000 đi…”
“Tiền chiết khấu bao nhiêu thì anh nhớ, bản thân mình cược ít hay nhiều thì quên mất.
” Chu Ký Bắc lại cười, lông mi khép lại che đi xảo quyệt và châm chọc nơi đáy mắt.
Lời này vừa nói ra, Vương Phó cũng sửng sốt, Diệp Quân và Tần Tam Võ liếc nhìn nhau một cái, không nói gì nhưng đã trao đổi tin tức xong.
“Trước hai giờ khi trận đấu hồi tháng trước diễn ra, tôi nghe tin tức rằng người đấu đầu tiên Ân Lạc Tư của Anh Lai do vết thương cũ tái phát, cho nên bị gạch tên trong danh sách.
” Chu Ký Bắc dựa người vào ghế, tay trái giấu trong túi quần, lặng lẽ đẩy cây dao bên trong.
Sắc mặt Diệp Quân trắng như tờ giấy, trong chớp mắt không còn chút máu.
“Theo lý mà nói, loại tin tức này phải được thông báo ít nhất 6 đến 7 tiếng đồng trước khi trận đấu diễn ra.
Hai giờ, ván của tôi đã mở rồi.
” Chu Ký Bắc khi nói tới đây, ý cười mới thu lại, ánh sáng trắng còn không trắng bằng da cậu, cậu hơi cúi người, hỗn hợp rượu và hơi thở tràn ngập trong cự ly gần.
“Cái này là sự cố đột xuất, đương nhiên là không kịp thông báo rồi.
” Diệp Quân đột nhiên cao giọng, sắc mặt gã đỏ bừng, mắt hằn hận thù.
Chu Ký Bắc kéo mi nhìn gã, cuối cùng chỉ búng tay, gọi A Văn.
“A Văn, đến văn phòng làm việc của tôi, lấy văn kiện ở ngăn kéo thứ nhất đến đây.
”
“Dạ, anh Bắc!” Kiều Diễm Chi nhìn Chu Ký Bắc, không biết trong bụng cậu đang nhẩm tính cái gì.
A Văn đẩy cửa ra ngoài, cánh cửa vừa mở, Quý Quỳnh Vũ vội vàng núp vào góc, A Văn không nhìn thấy hắn, nhanh chân bước lên lầu.
Quý Quỳnh Vũ đợi cậu ta đi xa, mới từ từ di chuyển về phía trước, ánh mắt rơi vào ván cửa, hình ảnh Chu Ký Bắc vừa vặn lọt vào tầm mắt.
A Văn đi vòng vèo rất nhanh, Quý Quỳnh Vũ đợi cậu ta đi vào bên trong một lần nữa mới tìm vị trí chuẩn nhìn xem.
Cánh cửa khép lại, vẫn chưa khép chặt, Quý Quỳnh Vũ có thể nghe được chút âm thanh bên trong.
“Anh Bắc.
” A Văn đưa đồ cho Chu Ký Bắc, cậu dùng hai ngón tháo ra, rút một tập văn kiện tùy ý vứt lên bàn.
Vương Phó nhíu mày nhìn, bên trên giấy trắng mực đen ghi rõ hồ sơ bệnh án và báo cáo chấn thương của Ân Tư