Chu Ký Bắc vẫn đang vuốt ve gương mặt của Quý Quỳnh Vũ, lực tay cực kỳ mềm nhẹ, giống như an ủi thứ tình yêu quyến luyến.
Bởi vì uống rượu, hai gò má cậu ửng đỏ, nhiệt độ hơi cao, khi bọc Quý Quỳnh Vũ lại giống như ôm hắn, cử chỉ thân mật, vô cùng triền miên.
“……” Quý Quỳnh Vũ né tránh có chút khó khăn, hắn giãy dụa vô lực, cũng không biết là đang cố kỵ vết thương ở chân của Chu Ký Bắc hay gì khác, Chu Ký Bắc bị hắn đẩy nhẹ bả vai, cũng thuận thế mà buông tay.
“Tôi đưa chú về.
” Chu Ký Bắc nắm lấy cổ tay Quý Quỳnh Vũ, Quý Quỳnh Vũ khó khăn nuốt nước miếng một cái, ánh mắt kích động, không biết nên nhìn chỗ nào.
Chu Ký Bắc thấy hắn không đáp, coi như chấp nhận.
Cậu chống gậy đi phía trước dẫn đường, tư thế đi đứng đã không giống như trước, cho dù có chút khập khiễng nhưng bối cảnh kiêu căng, cao ngất như tùng, nhìn so với ngày xưa tự tin hơn nhiều.
“Chú ở đâu?” Chu Ký Bắc mở cửa xe ra cho hắn, thần kinh Quý Quỳnh Vũ như phản xạ tự nhiên mà kéo tay cậu lại, trí nhớ của cơ thể phản ứng như trước, hắn mở miệng.
“Cẩn thận!”
Cây gậy trong lòng bàn tay bị buông lỏng, phút chốc rơi xuống, nằm lăn lóc trên mặt đất, đồng thời va vào cửa xe, phát ra âm thanh khiến người ta buồn bực, cả hai cùng nhìn xuống, đồng thời khuỵu chân, Quý Quỳnh Vũ nhanh hơn một bước, cầm lấy khuỷu tay cậu, hạ thắt lưng nhặt cây gậy lên.
Mà hình ảnh này chồng lên ký ức trong sâu thẩm của Chu Ký Bắc.
Khi cậu vừa mới học cách dùng nạng để đi đường, giữ thăng bằng không tốt, một khi cộm đá cậu sẽ lảo đảo, trọng tâm không vững lập tức ngã vừa phía trước.
Thế mà chưa bao giờ cậu ngã thật sự, bởi vì phía sau luôn có một đôi tay che chở cho cậu, cái cảm giác an toàn như nằm trên chiếc giường dựa tường (vững chãi) , ngọn đèn ở tủ cạnh bên (vươn tay là tới) hoặc chiếc xe đổ đầy xăng (an tâm).
Chỉ là Quý Quỳnh Vũ già rồi, Chu Ký Bắc có thể cảm giác được hai má hắn gầy sọp lại, nếp nhăn quanh mắt, phản ứng cũng chậm, tốc độ ngồi xuống cũng không bằng lúc trước.
“Không bị thương chứ?” Quý Quỳnh Vũ hỏi Chu Ký Bắc, miệng đầy quan tâm, Chu Ký Bắc lắc đầu, Quý Quỳnh Vũ cầm gậy dìu cậu ngồi vào xe, thậm chí không quên đặt tay trên cạnh cửa tránh cho đầu cậu đụng trúng.
“Ông chủ, chúng ta đi đâu đây?” Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu hỏi, Chu Ký Bắc nhìn Quý Quỳnh Vũ, người sau vẫn không dám ngồi gần cậu, cả hai cách nhau cả cánh tay.
Hai đùi cũng không chạm tới, Quý Quỳnh Vũ dựa vào cửa xe, ánh mắt nhìn bên ngoài lúc này mới quay đầu.
“Vịnh số 3, đường Ma Sa.
” Quý Quỳnh Vũ chần chờ một lát mới nói, lái xe lập tức đạp chân ga, xe ổn định xuất phát.
Trong thùng xe tối om, từ chỗ người lái cách nhau một tấm ván gỗ cách âm, chỉ nghe được tiếng động cơ khi khởi động.
Không khí phía sau như cô đặc lại, chỉ nghe được tiếng nuốt nước miếng, Quý Quỳnh Vũ nhìn sang, chỉ là không nhìn thẳng Chu Ký Bắc mà nhìn vào tấm kính thủy tinh, ý đồ nhìn lén cậu một cái, sau đó lại một cái rồi một cái.
Ánh mắt Chu Ký Bắc chưa từng rời đi, phạm vi tầm mắt dường như bị đóng băng, chỉ có thể thấy được một hình ảnh, còn lại đều là điểm mù.
Ngay cả trong đêm đen, ánh mắt cậu vẫn sáng như đuốc, ban đầu chỉ là một điểm lửa nhỏ như que diêm sau đó lại được châm dầu rồi lửa bắt đầu lan tràn tới khắp nơi xung quanh.
Xe đi mấy vòng qua núi, Quý Quỳnh Vũ như đứng đống lửa như ngồi đống than, lúc nào cũng không yên được.
Chu Ký Bắc đột nhiên mở miệng: “Tới chưa?”
Quý Quỳnh Vũ mất tự nhiên ‘Ừ’, lái xe nhanh chóng giảm tốc độ xe lại, Quý Quỳnh Vũ vội vàng mở cửa xe, lần đầu mở mãi không ra, thử lại lần hai mới mở được.
“…… Quỳnh Vũ.
” Quý Quỳnh Vũ định xuống xe, nửa người đã nhoài ra ngoài, nửa sau vì lời gọi của Chu Ký Bắc mà đứng lại, hắn như bị mũi nhọn giữ lại, ngón tay để ở ống quần không biết nên làm sao.
“Chân tôi đau.
” Một lời này đầy kìm nén, giọng điệu run rẩy rất nhỏ, ngực Quý Quỳnh Vũ như bị người ta kéo ra rồi bị vạn tiễn xuyên thủng.
Hắn xoay người, ngồi xổm xuống trước người Chu Ký Bắc, hơi nghiêng đầu nói: “Lên đi, tôi cõng cậu.
”
Chu Ký Bắc ngồi, nhìn bóng lưng của Quý Quỳnh Vũ, phát hiện hắn đã gầy đi không ít, trước kia mỗi khi ghé vào lưng Quý Quỳnh Vũ, so với người khác có vẻ rộng hơn, cảm giác như tấm lưng này lớn bằng vũ trụ, vậy nên cậu nằm trên lưng hắn, vòng hai chân qua, một giây cũng không dám buông ra, giống tấm niệm của Chu Ký Bắc.
“Không cần đâu, chú mau về đi.
” Ngạc nhiên là Chu Ký Bắc không trèo lên lưng Quý Quỳnh Vũ, đưa người vào trong, khi tay chống xuống không khỏi chạm vào vết thương, cậu miễn cưỡng cười cười, lúc này hô hấp đã hơi khó khăn.
Quý Quỳnh Vũ không thể chịu được cảnh này, xoay người nắm cổ tay cậu kéo