Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

221: Thợ Săn Và Chó Sói


trước sau


Trương Húc Đông khẽ nhíu mày dừng lại, còn sắc mặt Bắc Đường Nguyên Hằng ngưng trọng, phảng phất như đã hạ quyết tâm, vội bước lên mấy bước đến sau lưng Trương Húc Đông, đột nhiên quỳ cái “bụp” xuống đất, tiếp theo thật sự hành đại lễ ba quỳ chín lạy, hô: “Tôi phục rồi, xin sư phụ thu nhận tôi.”
Trương Húc Đông thoáng kinh ngạc xoay người lại, bị làm cho có phần mơ mơ hồ hồ, anh chỉ đánh cược với Bắc Đường Nguyên Hằng, chứ không phải là thật sự muốn nhận anh ta là học trò, mục đích cũng rất đơn giản, đó là diệt bớt nhuệ khí của người thanh niên này, lắc đầu cười nói: “Mau đứng dậy đi, tôi chưa từng thực sự nghĩ đến chuyện nhận cậu là học trò, hơn nữa tuổi tác của tôi và anh cũng sêm sêm, sao có thể làm sư phụ anh được chứ?”
“Học cao hiểu rộng chính là thầy, hôm nay anh không nhận tôi, tôi sẽ quỳ mãi ở đây!” Đôi mắt của Bắc Đường Nguyên Hằng lộ ra vẻ vô cùng kiên định.
Trương Húc Đông nhắm mắt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Xem nhiều phim quá rồi à? Cho rằng như vậy thì tôi có thể nhận anh làm học trò sao? Mau đứng dậy đi, tôi là kiểu người ta càng ép tôi làm chuyện gì, tôi càng tuyệt đối không làm!”
Bắc Đường Nguyên Hằng chau mày, lắc đầu nói: “Tôi không phải là cưỡng ép, tôi thật lòng muốn nhờ anh dạy tôi võ thuật, trước kia có rất ít người là đối thủ của tôi, gặp được anh rồi tôi mới phát hiện, mới biết thế nào là cường giả thật sự.

Sư phụ, tôi rất nghiêm túc, xin người nhất định thu nhận tôi.”
Sắc mặt Trương Húc Đông dịu đi, thản nhiên vừa cười vừa nói: “Tôi sẽ không đồng ý với anh, vẫn là câu đó chúng ta có thể làm bạn nhưng không thể làm thầy trò.

Hôm nay tôi tới đây, hoàn toàn là nể mặt ông Bắc Đường, cho nên mới đánh một trận với anh, hy vọng anh lấy nó làm lời cảnh cáo, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn, có đôi khi anh khiêm tốn và thu liễm cũng chưa phải là không hay.”
Lời này vừa dứt, Trương Húc Đông đã xuống tầng rồi, chỉ để lại Bắc Đường Nguyên Hằng còn đang quỳ trên mặt đất, nhất thời có hơi xấu hổ, nhưng ngay lập tức đám quân nhân đã vây quanh anh ta thành vòng, bắt đầu nghe ngóng thân phận của Trương Húc Đông, kỳ thực thì Bắc Đường Nguyên Hằng cũng không biết nhiều, cười khổ nói: “Anh ấy chính là Trương Húc Đông cử khu trung tâm thương mại thành phố Nam Kinh gần đây nhất, về phần những cái khác tôi cũng không biết, chỉ là có chút tình cảm qua lại với ông hai tôi, tôi cũng chỉ biết có bao nhiêu đó.”

“Móa, cậu không biết đi hỏi thử ông hai cậu à! Nhân vật lợi hại như vậy nếu như có thể chỉ dạy cho chúng ta một thời gian vậy thì chuyện vào bộ đội đặc chủng càng có thêm hy vọng rồi, đây không phải là mơ ước của tất cả anh em chúng ta sao?” Có người hét lên.
Bắc Đường Nguyên Hằng không có tự tin, người này dường như không phải loại người không có tính toán, hơn nữa nghĩ đến ông hai mình, lập tức liếc mắt nhìn những người đó: “Tôi không dám hỏi, ông hai tôi sẽ thật sự dạy dỗ tôi ra trò mất, tính nết của ông già ất không phải các cậu không biết…”
“Sao cậu lại trở nên ngốc vậy hả, anh ta có tình cảm qua lại với ông hai cậu, cậu nói với ông hai cậu muốn để anh ta làm huấn luyện viên cho chúng ta, nói không chừng sẽ có cơ hội xoay chuyển, đến lúc đó nhận cậu làm học trò rồi, anh em bọn này cũng được thơm lây không phải sao?”
Bắc Đường Nguyên Hằng vỗ đầu một cái, lầm bầm tự giễu một câu: “Sao mình không nghĩ đến nhỉ, quả nhiên người ngoài nhìn rõ chuyện, để ông hai ra mặt, nói không chừng anh ấy thật sự nhận mình, dù sao đây cũng không phải chuyện xấu gì.

Đến lúc đó cho dù anh ấy không đến dạy các cậu thì tôi cũng có thể!” Rốt cuộc, Bắc Đường Nguyên Hằng đứng dậy đuổi theo, còn vì phấn khích mà loạng choạng vài lần.
Thành phố Nam Kinh, hội quán kinh doanh Đại Đức, trong căn phòng VIP xa hoa.
Lúc này, Trình Mộng Dao và Hách Kiến Vân đang ngồi đối diện nhau, giữa bàn cà phê trong suốt có một ít trà cụ và một vài ly rượu vang, trong ly có chút rượu vang, bầu không khí hơi lạ.
Hách Kiến Vân lắc ly rượu đỏ trong tay, trên mặt nở nụ cười, tay kia châm một điếu xì gà, cả phòng bao bốc khói nghi ngút, làm Trình Mộng Dao ho không chỉ một tiếng, cô ấy có chút không quen mùi này.
“Cô Trình, à, hình như lên gọi cô là cô Thẩm!” Hách Kiến Vân nhếch miệng nói: “Không biết cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì? Có chuyện gì cô nói đi, không thể không nói một lời để cho tôi đoán đấy chứ?”
Lại qua hơn mười giây im lặng, Trình Mộng Dao rốt cục mở miệng nói: “Ông vẫn cứ gọi tôi là Trình Mộng Dao đi.


Tôi hy vọng ông chủ Hách có thể giúp tôi một chút.”
“Ồ? Không biết tôi có thể giúp gì cho cô Trình, chỉ cần có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp, dù sao tôi và cha cô cũng đã quen biết lâu rồi!” Hách Kiến Vân cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn không lộ vẻ mặt nói.
Trình Mộng Dao gật đầu: “Tôi hy vọng ông chủ Hách có thể giúp tôi cướp lại sản nghiệp Thẩm Giai Tài đã để lại.”
Hách Kiến Vân trong bỗng chốc không hiểu ra làm sao, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng ở trên thường trường đã lâu tự nhiên luyện được vẻ mặt khoan thai không gợn sóng, đánh giá Trình Mộng Dao, như muốn xem cô muốn hát vở kịch nào, đặt ly rượu xuống nói: “Cô kêu tôi giúp cô cướp lại sản nghiệp của Thẩm Giai Tài? Cô Trình, cô không phải là lấy tôi ra đùa đấy chứ!”
“Sao tôi lại lấy ông chủ Hách ra làm trò đùa cơ chứ!” Trình Mộng Dao ngôn từ đầy chính nghĩa nói: “Thẩm Giải Tài chẳng qua là để Trương Húc Đông tạm thời quản lsy sản nghiệp, tôi mới là con gái của ông ấy, tôi không mong người ngoài chiếm thành của mình, dù sao đó cũng là tâm huyết cả đời ông ấy, tôi cũng phải bảo vệ nó, hy vọng ông chủ Hách có thể giúp tôi.”
Hách Kiến Vân hút xì gà không nói lời nào, âm thầm suy tính một phen, mới lên tiếng: “Cô Trình, theo tôi được biết thì thực lực của cha nuôi cô lớn hơn tôi rất nhiều, cô nhờ ông ấy giúp không phải là được rồi sao? Vì sao cố tình tìm đến tôi?”
Trình Mộng Dao nhẹ nhàng cười nói: “Cường long không áp được địa đầu xà, câu này tôi cũng đã nghe qua, ông chủ Hách là địa đầu xà ở chỗ này, sản nghiệp của ông là hợp pháp, hơn nữa trong kinh doanh các ông luôn cạnh tranh với tập đoàn Thẩm thị, đã đến nước thủy hỏa bất dung rồi, lại thêm ông chủ Hách, ông chủ Trần Trần Thăng cũng như ông chủ Hồ Hồ Sơn Nhạc qua lại mật thiết, nghĩ đến ba người các ông liên thủ tấn công Trương Húc Đông trên thương trường, anh ta chỉ có thể thua.

Các ông cũng nên biết ít nhiều về thân thế của Trương Húc Đông, anh ta không phải loại người có thể tự lấy cát ném vào mắt mình, lẽ nào các ông đợi anh ta đến xử gọn các ông luôn sao?”
Hách Kiến Vân híp mắt, đánh giá cô gái đẹp trước mặt, tựa như muốn nhìn ra được trong đôi mắt xinh đẹp kia có

gì, nhưng biểu cảm của Trình Mộng Dao lại vô cùng nghiêm túc cùng quyết tâm, làm Hách Kiến Vân rất khó phán đoán ra được cô ấy nói thật hay không, gẩy gẩy tàn thuốc nói: “Cô Trình xem trọng tôi quá rồi, tôi chỉ là một doanh nhân muốn sống một cuộc sống yên tĩnh, sản nghiệp dưới trướng không cạnh tranh gì với Trương Húc Đông cả, chỉ là một tên không có lý tưởng mà thôi, tôi không có dã tâm lớn đến vậy.”

“Lời này của ông chủ Hách không đúng rồi, ai mà không biết ông và Thẩm Giai Tài, Trần Thăng cùng Hồ Sơn Nhạc được gọi là ‘bốn con buốn của Nam Thành’, thực lực của ông nào chỉ có chút như vậy, thêm nữa tôi đây là con gái danh chính ngôn thuận của Thẩm Giai Tài, đến lúc đó tôi lấy lại thứ thuộc về mình, các ông cũng tiện trừ đi một mối họa lớn trong lòng, lẽ nào ông cảm thấy bốn người chúng ta vẫn không đuổi được một mình Trương Húc Đông sao?”
Hách Kiến Vân cười ha ha không nói lời nào, mà tiếp tục đánh giá Trình Mộng Dao, ông ta là một kẻ làm ăn biết ẩn mình, biết tránh đi mũi nhọn, biết khi nào nên tận dụng mọi thứ, ông ta đã từng thua Thẩm Giai Tài, nhưng ông ta cho rằng đó là thắng thua nhất thời, cho nên luôn đợi cơ hội, tuy rằng ông ta nghe ra đuộc Trình Mộng Dao đang coi trọng mình, nhưng con ngời đều thích vậy, đây chắc chắn mang lại cho ông ta cảm giác thỏa mãn vô cùng lớn, bởi vì người cầu ông ta trước mắt, chính là con gái ruột của Thẩm Giai Tài.
“Vậy theo ý của cô Trình thì chúng ta nên làm thế nào?”
Sắc mặt Hách Kiến Vân đột nhiên nghiêm túc hỏi.
Trình Mộng Dao cười nhạt một tiếng nói: “Kỳ thực chúng ta đều biết sau lưng Trương Húc Đông có tổ chức lớn là bang Long kia, thân thủ của bản thân anh ta cũng rất mạnh, cho nên chúng ta không thể chơi thủ đoạn cứng rắn với anh ta được.

Tôi tin anh ta vừa mới tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, quan hệ với các cổ đông khác chắc chắn là không chặt chẽ, chỉ cần dùng ít thủ đoạn nhỏ, kéo những người đó về bên chúng ta, thêm tôi là con gái của Thẩm Giai Tài, tin rằng bọn họ cũng sẽ về phía chúng ta.

Sau đó chúng ta thông qua thủ đoạn kinh doanh chèn ép anh ta, cho dù anh ta có giỏi giang hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì, chúng ta là kinh doanh hợp pháp, kế thừa hợp pháp, anh chỉ có thể lùi về nhường người tài.”
Hách Kiến Vân chậm rãi gật đầu, ông ta thực sự đang suy xét lời của Trình Mộng Dao, bản thân bên mình có ba người thêm một đưa con gái ruột của Thẩm Giai Tài, muốn đối đầu với Trương Húc Đông có lẽ phần thắng vô cùng lớn, cảm thấy chuyện này có thể làm được, lần trước Hồ Sơn Nhạc có thể chống lại Trương Húc Đông, lại bị Bắc Đường Ngạo phá hỏng, thế này thật sự là trời cũng giúp ta!
“Tôi nói thật, tôi là người làm ăn, không có chuyện có lợi ích nào mà tôi không làm, mặc dù cô là con gái của Thẩm Giai Tài, chúng ta là quen biết đời này qua đời khác, làm ăn từ đợt này qua đợt khác, sau khi chuyện xong tôi được lợi gì?”
“Lời của ông chủ Hách nói phải.” Trình Mộng Dao khẽ cười nói: “Chỉ cần các ông giúp tôi, tôi sẽ lấy một phần ba cổ phần của công ty Thẩm Giai Tài để lại cho ba người, tuyệt đối không để các ông làm không công.”
Một phần ba cổ phần? Hách Kiến Vân trừng mắt, đó là doanh thu hàng trăm triệu đô la mỗi năm, nhưng cái Hách Kiến Vân không phải là những cổ phần, chỉ cần bọn họ có thể cầm được những cổ phần này, vậy thì có thể từ từ nuốt gọn con nhãi miệng còn hôi sữa này, đến lúc đó người ba nhà bọn họ có thể mỗi người một phần ba, thành phố Nam Kinh sẽ không còn sản nghiệp của Thẩm thị nữa.


Đã vậy càng nghĩ dã tâm của ông ta càng bành trướng, bản thân mình lấy một nửa, thừa lại sẽ chia cho Trần Thăng và Hồ Sơn Nhạc, sau này sản nghiệp của Thẩm thị sẽ là họ Hách
Hách Kiến Vân nghĩ lại lộ ra nụ cười chiến thắng, có thể xưng bá ở giới kinh doanh thành phố Nam Kinh là chuyện oai phong biết bao, đến lúc đó muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng rất nhanh đã giấu nụ cười của mình đi, nếu không sao ông ta có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, gật đầu nói: “Tôi bị cô Trình làm dao động rồi, có điều Trương Húc Đông cũng không phải kẻ dễ chọc, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn.”
Trình Mộng Dao khẽ gật đầu cười, trong lòng lại đánh động suy nghĩ trong đầu Hách Kiến Vân, đối diện với lợi ích lớn như vậy, thực sự rất khó có ai từ chối, hơn nữa Trình Mộng Dao tin đầu óc của Hách Kiến Vân, người này vô cùng thông minh, nhưng muốn ông ta thông minh bị thông minh hại thì phải tốn ít công sức, gật đầu nói: “Vậy ông chủ Hách không phải là sợ đấy chứ? Trương Húc Đông đó chẳng qua chỉ là một tên miệng còn hôi sữa, lần này nắm chắc lớn như vậy, gần như có thể nói là không chút sơ sót.”
“Haha, tôi đi lại trong giới làm ăn lâu như vậy luôn tỉ mỉ cẩn thận, nếu không thì không thể có Hách Kiến Vân hôm nay!” Hách Kiến Vân vừa cười ha ha vừa nói
“Ông chủ Hách nói cũng phải.

Chuyện này chúng ta cứ quyết định như vậy đi, tôi cho rằng sau này chúng ta hợp tác càng nhiều hơn.” Trình Mộng Dao nói xong đưa tay ra, làm ra vẻ bắt tay.
Hách Kiến Vân sững sờ, khẽ gật đầu, cười đưa tay ra, hai người nắm chặt nói: “Không tồi, hợp tác vui vẻ.”
Cứ như vậy, hai người mỗi người đều đạt được mục đích riêng của mình, đạt được một thỏa thuận về một sự hợp tác có thể được gọi là một âm mưu, cuối cùng cũng chẳng nói chắc là ai ăn ai, nhưng Trình Mộng Dao đã làm ra cái chuyện to gan như vậy thì số mệnh của cô ấy cũng có phần không thể tưởng tượng được, chỉ là Trương Húc Đông vẫn không biết.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ Quân Nhận, Trương Húc Đông nhận được một cuộc gọi, đầu bên kia hóa ra là Tiết Hiểu Hiểu, hai người đã hẹn địa chỉ, Trương Húc Đông lái xe đến, cũng muốn hỏi hỏi xe sửa thế nào, dù sao mọi người vẫn là bạn bè..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện