Trên hào thành phố Nam Kinh có một cây cầu đá hình vòm, nghe nói đã có lịch sử mấy trăm năm rồi, mùa xuân tháng ba phong cảnh như vẽ, ban đêm lại thêm đèn đuốc sáng trưng, tựa như ngày nào cũng là năm mới, đâu đâu cũng có đèn lồng và đồ ăn vặt, người đi đường rộn ràng nhộn nhịp, Tiết Hiểu Hiểu đứng trên cầu vô cùng bắt mắt, mặc chiếc váy hồng một mảnh, đi đôi giày cao gót mát mẻ, mái tóc dài mượt, đung đưa với hàng liễu rũ rượi thu hút vô số sự chú ý.
Nhìn thấy Trương Húc Đông đi tới, Tiết Hiểu Hiểu khẽ nở cười với anh, đợi anh đến bên cạnh Tiết Hiểu Hiểu, hai người đứng trên cầu, nhìn dòng sông đang chảy róc rách, không ai nói một lời, giống như sợ hủy mất cảnh ý này.
“Lần này đến thành phố Nam Kinh may mà gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào!” Tiết Hiểu Hiểu mở miệng, cô ta không dám nhìn Trương Húc Đông, mà nhìn bọt nước cá phun ra dưới ánh đèn: “Cảm ơn!”
“Khách sáo quá rồi.
Hội nghị của em kết thúc rồi chứ?” Trương Húc Đông hỏi.
“Xong lâu rồi, xe chưa sửa xong thôi, em đã bàn bạc qua với công ty rồi, công ty để em ở lại đây khảo sát vài ngày, tiện thể đợi xe sửa xong!”Tiết Hiểu Hiểu gật đầu nói: “Anh ở thành phố Nam Kinh à? Không định về thành phố Ngọc nữa sao? Nghe người đã đụng vào xe tôi với mấy đồng nghiệp ở công ty nói hình như anh làm ăn ở thành phố Nam Kinh rất tốt!”
Trương Húc Đông nở nụ cười, nhìn cô ta nói: “Chỉ là nhận lời ủy thác của người phải hết lòng thôi, tiếp quản sản nghiệp của một ông chủ lớn như vậy, gần đây, đang giúp ông ấy điều chỉnh công ty, nên đã làm một số việc, cũng đạt được một ít danh tiếng!”
Tiết Hiểu Hiểu nhìn Trương Húc Đông, nói: “Xem ra anh thật không về thành phố Ngọc nữa rồi?”
“Ai bảo anh không về nữa chứ? Gốc rễ của anh là ở thành phố Ngọc, anh với thành phố Nam Kinh mà nói chỉ là một người khách qua đường, đến đây lần này là một bài kiểm tra cho bản thân, nếu anh không thể quản lý tốt nơi này, vậy thì về lại thành phố Ngọc rồi thì nên tìm một công việc mới!” Trương Húc Đông thoáng cười khổ nói.
Tiết Hiểu Hiểu gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, mà cũng có lẽ cô ta cũng không biết mình nên hỏi thêm gì nữa…
“Chu Tử Hiên đó không tìm đến em gây rắc rối nữa chứ?” Tuy Trương Húc Đông biết Trần Uy qua đó, Chu Tử Hiên đó cũng không dám đến thêm, nhưng vẫn quan tâm hỏi thăm.
“Cái này thì phải cảm ơn anh Trần, không ngờ anh ấy cũng đến thành phố Nam Kinh!” “Anh Trần” trông lời của Tiết Hiểu Hiểu dĩ nhiên là Trần Uy, dù sao thì ở cùng một trường cũng thân quen hơn.
Trương Húc Đông mỉm cười, thở dài nói: “Sự thay đổi của em thật sự rất lớn, anh còn nhớ một năm trước em vẫn còn là một sinh viên, nào ngờ giờ em cũng đã thành một người phụ nữ mạnh mẽ rồi, nhìn dáng vẻ thật sự thay đổi rất lớn với cô gái mười tám đó!”
Tiết Hiểu Hiểu cũng tựa như chìm vào ký ức trước kia, trong miệng lầm bầm nói: “Phải đấy, con người thật sự sẽ thay đổi, nhớ lần đầu gặp anh, anh chỉ vừa mới đến trường cao đẳng, lúc đó thật sự là rất khờ dại không biết gì.
Sau đó còn… còn…” Nghĩ đến mối quan hệ trước đây giữa hai người, Tiết Hiểu Hiểu không khỏi đỏ mặt, câu tiếp theo càng nói càng thấp cuối cùng cũng không nghe được nữa.
Trương Húc Đông nhìn Tiết Hiểu Hiểu mảnh mai, trong lòng không khỏi muốn trêu chọc cô ta, vì vậy mỉm cười nói: “Nhớ lúc đó anh còn là đàn em khóa dưới của em, nhớ là lúc đó chúng ta đang cùng ăn với nhau, thì đúng lúc nhìn thất có đánh nhau ở cổng trường, trong lòng anh có phần cả kinh, thật không ngờ em vậy mà lại không sợ chút nào!”
Tiết Hiểu Hiểu cười ha ha nói: “Anh chưa học qua ‘sinh vật’ à? Đó gọi là sinh vật thích ứng hoàn cảnh, hoàn cảnh thay đổi sinh vật, quen là sẽ ổn, cơ mà lần đầu anh gặp đã bình tĩnh như vậy, thật ra lúc đó em đã có phần… Aizzz, đều là quá khứ cả rồi, không ngờ tên nhãi như anh đã thành trùm xã hội đen, tên nhóc lúc trước em ngưỡng mộ, giờ lại phản cảm.”
Trương Húc Đông chỉ vào mình nói: “Sao anh lại khiến em phản cảm rồi? Con người anh thứ nhất không phải là loại cậy mạnh làm ác, thứ hai không nhiễu đến mạng người, thứ ba không đùa giỡn nữ sinh, là một tấm gương xuất sắc của tuổi trẻ hiện đại.
Hơn nữa, trên mặt anh có chữ sao? Có viết tôi là kẻ xấu à?” Nói rồi, anh đưa mặt mình tới.
Bởi vì Trương Húc Đông sáp tới quá gần, Tiết Hiểu Hiểu cơ hồ là thấy khuôn mặt của Trương Húc Đông ngay khi quay đầu lại, nhiệt độ quen thuộc truyền đến khiến khuôn mặt càng đỏ hơn, ngay đến nhịp thở cũng cảm thấy nhanh hơn, nên đẩy Trương Húc Đông ra một chút nói: “Kẻ xấu có ai khắc chữ lên mặt à? Sao em biết được giờ anh có biến thành kẻ xấu hay không?”
Trương Húc Đông cười gẩy điếu thuốc, nói: “Ý em là lúc trước anh rất xấu xa?”
“Anh cho rằng anh tốt lắm à? Học gì không học lại học người ta lăn lộn trong xã hội đen, em nghe nói rửa tay chậu vàng rất khó!” Tiết Hiểu Hiểu cố gắng hết sức để kiểm soát nhịp tim, cúi đầu nói.
Trương Húc Đông lại cười ha hả, đáp: “Kỳ thực anh cảm thấy trước kia rất tốt, ít nhất là không có trọng trách lớn đến vậy.”
“Gánh không được thì ngươi cũng đừng gánh nữa, Sa sư đệ!” Tiết Hiểu Hiểu vừa bật cười vừa nói.
“Thật ra em chưa xem qua nguyên tác, gánh trọng trách lớn nhất là Trư Bát Giới!”
“Haha, vậy anh chính là Trư Bát Giới, khó trách lại yêu thích phụ nữ đến vậy…”
Trương Húc Đông cạn lời, bản thân chỉ cung cấp cho cô ta kiến thức cơ bản, ngược lại bị cô ta cười nhạo, Tiết Hiểu Hiểu thật sự thay đổi rồi.
“Hiểu Hiểu, gần đây em với bạn trai sao rồi?” Trương Húc Đông đột nhiên hỏi.
Tiết Hiểu Hiểu lắc đầu: “Ở chung không đến hai tháng, aizzz, thích hợp không dễ tìm đến vậy, cơ mà em vẫn tin vào tình yêu như cũ, sẽ có một ngày em tìm được bạch mã hoàng tử của mình!”
Trương Húc Đông gãi đầu cười cười, nói: “Cũng đúng, không hợp thì đừng gượng ép bản thân, có lẽ ông chồng tương lai của em cũng đang ở đâu đó đợi em, tình yêu mà, ai có thể nói chính xác thứ này được chứ, thật ra một người cùng lúc yêu hai người hay nhiều người một lúc cũng có khả năng, chỉ tiếc là tình yêu là thứ ích kỷ, tuyệt đối không dung chứa kẻ thứ ba.”
“Không ngờ anh còn có thể hiểu rõ được đạo lý này, xem ra anh trưởng thành hơn rồi!” Tiết Hiểu Hiểu nhìn Trương Húc Đông.
Việc hai người đi từ yêu nhau đến chia tay, đến bên nhau rồi lại chia tay tưởng chừng rất phức tạp, nhưng thật ra, thanh niên thời này ai mà chẳng phải trải qua mấy mối tình mới có thể tìm thấy tình yêu đích thực, im lặng trong giây lát, Tiết Hiểu Hiểu đột nhiên lại hỏi: “ Húc Đông, anh và Tưởng Khả Hân rốt cuộc có phải anh em không?”
“Cái này thì liên quan gì?” Trương Húc Đông hỏi.
Tiết Hiểu Hiểu nghiêng đầu qua, hừ lạnh nói: “Không nói thì thôi.”
“Ặc… Em giận đấy à?” Trương Húc Đông nghiêng người qua hỏi: “Có phải là anh có thể hiểu là em đang ăn giấm của bạn trai cũ không?”
“Anh là bạn trai cũ của ai chứ? Anh nên tính là bạn trai cũ cũ, giờ quan hệ của chúng ta chỉ là bạn bè thông thường!” Ngoài mặt Tiết Hiểu Hiểu không quan tâm, nhưng trong lòng thực sự chua loét.
Trương Húc Đông nhún vai bất lực, anh không thể trêu chọc tiếp được nữa, làm Tiết Hiểu Hiểu khóc nữa thì