Thật ra lúc nãy ở cửa phòng thẩm vấn, Tề Kiến Quân đã dừng lại một lúc, nghe thấy ý uy hiếp trong lời nói của Trương Húc Đông, là một người lãnh đạo của thành phố Nam Kinh, ông ta không thể nghe nổi mấy lời khó nghe đó.
Cho dù Phạm Chí Dũng có không đúng đi nữa, nhưng cũng là cục trưởng cục cảnh sát thành phố của thành phố này.
Trương Húc Đông có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một thương nhân.
Ông ta cũng cảm thấy hơi tức giận.
Nhưng Tề Kiến Quân cũng ý thức được chuyện này có liên quan đến quân khu, chứng minh thân phận của Trương Húc Đông vẫn có chút không tầm thường.
Vẫn nên xử lý chuyện này cẩn thận chút, bằng không sẽ rất khó thu dọn được cục diện rối rắm cuối cùng.
“Cậu là Trương Húc Đông nhỉ?” Tề Kiến Quân đánh giá Trương Húc Đông vài cái, bước đến cười ha hả, nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.
Tôi vốn tưởng người có thể làm náo loạn thành phố Nam Kinh sẽ là một ông già, nhưng không ngờ rằng cậu lại trẻ như vậy.
Tuổi trẻ chính là tương lai!”
Trương Húc Đông khẽ gật đầu, nói: “Bí thư Tề quá khen rồi, chỉ là một thương nhân nho nhỏ, ngài đã quá đề cao tôi rồi.”
“Người trẻ tuổi biết khiêm tốn là chuyện tốt!” Tề Kiến Quân nói xong, nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng đứng một bên, nói: “Bắc Đường Nguyên Hằng, quân nhân ngoài kia đều là cậu dẫn đến sao?”
“Vâng! Bọn họ không bằng không chứng đã bắt sư phụ của tôi, hơn nữa còn lạm dụng tư hình, đánh sư phụ tôi thành như vậy.
Nếu như tôi không đến, sư phụ tôi đã gặp nguy hiểm rồi, tôi không thể đứng nhìn ân sư của mình gặp nguy hiểm đến tính mạng được.” Đối diện với Tề Kiến Quân, Bắc Đường Nguyên Hằng lập tức kính trọng hơn nhiều.
Bí thư thành ủy của thành phố Nam Kinh, bước tiếp theo là sẽ tiến vào trong chế độ tập quyền.
Nếu so sánh với bí thư của thành phố Ngọc, hai người có chức vị tương đương, nhưng tiền đồ lại kém xa tít tắp.
“Sư phụ?” Tề Kiến Quân sửng sốt, cũng không hỏi lại nữa, sau đó nhìn vết thương trên đầu Trương Húc Đông, lập tức sầm mặt, tức giận quát Phạm Chí Dũng: “Cục trưởng Phạm, đây là cách ông chấp hành pháp luật sao? Ông thân là cục trưởng cục cảnh sát thành phố, lại cố tình phạm pháp, tội sẽ tăng thêm một bậc, ông không có một chút giác ngộ nào sao?”
“Cái đó, tôi…” Phạm Chí Dũng muốn mở miệng giải thích, nhưng đối diện với cấp trên của mình, ông ta lại không biết nên nói rõ tình huống lúc đó như thế nào.
“Còn cái đó, với chả tôi gì nữa? Mau xin lỗi Trương Húc Đông đi!” Tề Kiến Quân nói bằng giọng điệu ra lệnh.
“Có bí thư Tề nói câu này là được rồi, dù sao cục trưởng Phạm người ta cũng là giải quyết việc chung, không hề làm việc vì tình riêng hay trái phép gì cả!” Trương Húc Đông thản nhiên nói, mắt của anh lại nhìn chằm chằm Phạm Chí Dũng, rõ ràng là đang đợi ông ta xin lỗi, nhưng lại không thể không nể mặt Tề Kiến Quân, dù sao thì mình còn muốn lăn lộn ở thành phố Nam Kinh.
Tề Kiến Quân thấy Trương Húc Đông thấu tình đạt lý như vậy, căn bản không có ngang ngược như trong lời đồn, vả lại, ai mà không có chút nóng nảy, càng đừng nói tới nhân vật có tiếng như Trương Húc Đông.
Cậu ta đã nể mặt mình như vậy, coi như cũng biết lý lẽ, Tề Kiến Quân âm thầm gật đầu.
Nếu như mời chào tên nhóc này đến dưới trướng của mình, nói không chừng sau này sẽ là một người tài đáng giá.
“Trương Húc Đông, chuyện này quả thật trách tôi quá hấp tấp, vội vàng, là lỗi của tôi, tôi xin nhận lỗi với cậu, xin lỗi.” Trong lòng Phạm Chí Dũng vẫn tức giận, nhưng cũng không dám phản bác lời nói của Tề Kiến Quân, ông ta cũng không ngu đến mức đối chọi với cấp trên của mình.
Ngoài ra, ông ta cũng đang muốn tìm một bậc thang để leo xuống, đây cũng coi như nước chảy thành sông.
“Cục trưởng Phạm nặng lời rồi.
Thật ra chuyện này tôi cũng có chỗ không đúng, tôi cũng nên xin lỗi ngài!” Trương Húc Đông vội vàng xua tay.
Thái độ như thế khiến cho Phạm Chí Dũng không hiểu gì cả, không biết tên nhóc đó lại muốn làm cái gì, có lẽ đối phương nói lời thật lòng, bị ông ta dọa sợ rồi mà thôi.
Mà Tề Kiến Quân và Phương Thiên Tá đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, chậm rãi gật đầu, càng yêu thích người trẻ tuổi, thông minh Trương Húc Đông này hơn.
“Ngài Trương, tôi cũng hiểu sự việc lần này rồi, quả thật là cục trưởng Phạm có chỗ không đúng, ông ấy cũng chịu nhận lỗi với cậu rồi, cậu xem xem những quân nhân bên ngoài… có phải nên bảo bọn họ về trước không? Như vậy ảnh hưởng không tốt lắm!” Phương Thiên Tá nhắc nhở.
“Ha ha, quả thật là vậy.
Thị trưởng Phương không nói, tôi cũng quên mất!” Trương Húc Đông vội vàng trả lời, sau đó nói với Bắc Đường Nguyên Hằng: “Nguyên Hằng, cậu dẫn người về đi, việc lần này cậu cũng lỗ mãng quá, nhớ viết kiểm điểm, làm một người sư phụ tôi vẫn phải phạt cậu.
Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi!”
Bắc Đường Nguyên Hằng cạn lời, mình đến làm cho sư phụ vui hứng, thế mà còn phải viết kiểm điểm, chịu trừng phạt, làm một người đệ tử thật con mẹ nó không dễ gì cả.
Nhưng nhìn Trương Húc Đông vài cái, anh ta lập tức hiểu ý của sư phụ mình, ho khan vài tiếng, không yên tâm nói: “Sư phụ, vậy con đi đây, sư phụ sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa đấy chứ?”
“Nói cái gì chứ, có bí thư Tề và thị trưởng Phương ở đây, tôi có thể gặp nguy hiểm gì!” Trương Húc Đông xua tay, nói.
“Yên tâm đi, mau dẫn người của cậu về đi, tôi đảm bảo sư phụ của cậu sẽ không thiếu cọng lông tơ nào đâu!” Tề Kiến Quân cười khổ một tiếng, nói: “Có tôi cam đoan, cậu còn không yên tâm?”
“Nếu bí thư Tề đã nói vậy, tôi giao sư phụ lại cho các vị đấy!” Bắc Đường Nguyên Hằng nói với Trương Húc Đông: “Vậy con đi đây sư phụ, nếu như có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con!”
“Đừng có dong dài nữa, mau cút!” Trương Húc Đông đạp lên mông Bắc Đường Nguyên Hằng một cái, tỏ ý anh ta còn không đi đi, chẳng lẽ đợi chuyện này ầm ĩ vượt quá phạm vi kiểm soát mới cam tâm sao?
Bắc Đường Nguyên Hằng xoa mông, lúc này mới cười ha hả ra khỏi phòng thẩm vấn.
Như chỉ vài giây phút đó thôi, đã khiến cho Tề Kiến Quân và Phương Thiên Tá kinh ngạc.
Bọn họ biết Bắc Đường Nguyên Hằng là một tên chuyên gây tai họa, ở thành phố Nam Kinh không có mấy ai dám quản cậu ta, nhưng không ngờ cậu ta lại bị Trương Húc Đông thu phục ngoan ngoãn như vậy, xem ra Trương Húc Đông quả thật rất có bản lĩnh!
Tề Kiến Quân nhìn xung quanh phòng thẩm vấn, cười nói: “Trương Húc Đông, đây không phải là nơi nói chuyện, chúng ta nên đổi một nơi sạch sẽ hơn đi!”
“Nghe theo bí thư Tề cả!” Trương Húc Đông mỉm cười, nói: “Bí thư Tề cũng đừng gọi tôi là ngài Trương nữa, gọi Trương Húc Đông là được rồi!”
Tề Kiến Quân gật đầu nói: “Đúng ha, tôi cũng cảm thấy có chút mâu thuẫn, vậy chúng ta đừng khách sáo nữa.
Năm đó tôi và Thẩm Giai Tài là bạn bè, cậu cứ gọi tôi một tiếng bác Tề đi, đừng cảm thấy chịu thiệt đấy, ha ha…” Nói xong, lập tức bật cười.
“Vâng, bác Tề!” Trương Húc Đông kính cẩn hơn, giống như là đối đãi với bậc cha chú của mình.
Phạm Chí Dũng bên cạnh cảm thấy khó chịu, nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài.
Mới quen biết chưa quá mười phút, vậy mà đã thành bác Tề rồi.
Phương Thiên Tá ở bên cạnh cũng mỉm cười.
Đồng thời chuyện này cũng làm cho Phạm Chí Dũng vô cùng bội phục, sự việc