“Bác Tề quá khen rồi.
Nhưng cháu đảm bảo không đến một tuần nữa thị trường chứng khoán ở đây sẽ bình lặng, mọi thứ sẽ tốt hơn, hơn nữa sẽ càng phát triển mạnh hơn.” Trương Húc Đông to gan nói, bởi vì anh tin tưởng vào năng lực của Đặng Lệ, để đối phó với ba con cáo già kia thì cô ta vẫn thừa tự tin.
“Có vẻ như chúng tôi lo lắng thừa rồi.
Vậy bây giờ chúng tôi sẽ đợi đến giữa tuần sau, thực ra phục vụ đất nước và nhân dân mới là nền tảng của sự sống còn, và đây là những điều chúng tôi phải làm.” Tề Kiến Quân vừa gật đầu vừa nói.
“Có một bí thư như bác Tề, đó là niềm hạnh phúc của nhân dân thành phố Nam Kinh.” Trương Húc Đông lấy lòng nói: “Thực ra một thành phố có thể phát triển nhanh chóng hay không, người dân có thể an cư lạc nghiệp hay không chính là dựa vào đội ngũ người lãnh đạo, tốc độ của tàu có nhanh hay không cũng là nhờ vào trưởng tàu.
Chỉ cần chính phủ đưa ra một vài chính sách tốt, thì dân buôn bán mới ít lục đục, từ đó có thể yên tâm phát triển kinh tế của thành phố Nam Kinh.”
Tề Kiến Quân và Phương Thiên Tá nhìn nhau, bọn họ nghe ý tứ trong lời nói của Trương Húc Đông, ám chỉ có một vài quan chức và thương nhân có qua lại, ngụ ý chính là Tề Kiến Quân đã hơn năm mươi tuổi rồi, nếu như không có công trạng lớn vậy thì vài năm tới ông ta cũng sẽ không thể thăng chức được, chỉ sợ bí thư thành ủy là chức vụ cao nhất mà ông ta đảm đương rồi.
Thực ra, Tề Kiến Quân cũng rất thận trọng, từ lúc nhậm chức bí thư thành ủy ông ta vẫn luôn quan tâm đến sự phát triển kinh tế của thành phố Nam Kinh, kiểm soát sự gia tăng dân số, nhưng ông ta phải làm cho thị trường phát triển, hàng năm phải có sự thay đổi lớn, nhưng nói thì dễ làm mới khó.
Một số quan chức ở thành phố Nam Kinh còn rất nhiều vấn đề, như tham nhũng hoặc không chịu sự kiểm soát, ông ta luôn muốn nỗ lực hơn nữa để điều chỉnh, nhưng nước lại quá sâu, đôi khi còn có thể kéo ra một người là cán bộ cấp cao, bản thân ông ta là một người có nguyên tắc, đương nhiên ông ta có thể đi đến vị trí này cũng không cần giả vờ ngu ngốc.
“Húc Đông, ý của cậu là nói, lần này Phạm Chí Dũng bắt cậu trở lại thành phố vì có liên quan đến mấy sự việc bẩn thỉu nào đó sao?” Tề Kiến Quân cau mày hỏi.
Trương Húc Đông cười nhạt một tiếng, nghĩ thầm quả nhiên là bí thư thành ủy của một thành phố lớn, có thể đi được đến vị trí ngày hôm nay, đúng là không phải loại nhân vật có suy nghĩ đơn giản, anh khẽ cúi đầu xin lỗi: “Bác Tề vừa mới nói không được nói chuyện chính trị, cháu lại lắm mồm rồi.”
“Ha ha, coi như là nói chuyện phiếm đi, cậu có việc gì cứ nói đi.” Tề Kiến Quân khoát tay ra hiệu không ảnh hưởng đến toàn cục.
Trương Húc Đông thở dài nói: “Thực ra trong giới kinh doanh, ai cũng biết hách kiến vân có quan hệ với Phạm Chí Dũng – cục trưởng Phạm, cục trưởng Phạm nói một câu đã có thể khiến thành phố Nam Kinh biến đổi lớn, chuyện trong đó rất khó nói rõ, cũng không thể một lời nói hết được.”
Tề Kiến Quân cười cười nói: “Nếu cậu cũng biết như vậy, tại sao còn đối nghịch với Phạm Chí Dũng? Điều này đối với cậu không có chỗ tốt.
Chẳng lẽ cậu không sợ ông ta sẽ tìm cậu tính sổ sao?”
Trương Húc Đông khẽ gật đầu, nói: “Tất nhiên là sợ.
Nhưng tính cách cháu là như vậy, không quen nhìn những tên tham quan kia nhận hối lộ, dù hầu hết họ đều bị pháp luật trừng trị, thế nhưng mà người dân nghèo vẫn phải chịu khổ, cho nên cháu không thích mấy loại người như ông ta.
Hơn nữa, cháu muốn làm cho doanh nghiệp Thẩm Thị phát triển lớn mạnh, cháu hy vọng mình có cơ hội để đóng góp cho xã hội, làm những việc thiết thực hơn để giúp đỡ những người cần giúp đỡ, có thể cống hiến một chút gì đó cho đất nước.”
Câu nói của Trương Húc Đông đã cho thấy suy nghĩ của anh rồi, anh muốn đặt lợi ích của đất nước và nhân dân lên đầu, sau đó mới liên quan đến công trạng của hai vị đang ngồi đây, hơn nữa thái độ của anh rất thành khẩn, khiến cho Tề Kiến Quân và Phương Thiên Tá hết lời khen ngợi, ở thành phố Nam Kinh có một người trẻ tuổi như vậy không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần những người Hồ, Hách, Trần kia.
“Húc Đông, về chuyện cậu nói, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, cậu cứ yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không cho phép một lũ sâu mọt làm nhiễu loạn trong nội bộ, làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của cậu, cậu muốn cống hiến vì thành phố Nam Kinh, chúng tôi rất vui, tôi Tề Kiến Quân cam đoan với cậu, sẽ không để bất cứ người nào ở thành phố Nam Kinh động đến cậu đâu.” Tề Kiến Quân khẳng định nói.
Sau cuộc nói chuyện này, Trương Húc Đông đã được đặt vào một vị trí quan trọng, điều này khiến cho Phương Thiên Tá giật mình, xem ra bí thư Tề Kiến Quân rất lạc quan về triển vọng phát triển của tên nhóc này, thực ra ông ta cũng rất thích cậu thanh niên này, được nhiều người như vậy đến giúp đỡ cũng là chuyện tốt đối với tương lai của bản thân sau này.
Sau khi tán gẫu một số chuyện, Tề Kiến Quân nói với Trương Húc Đông: “Thời gian cũng không còn sớm.
Húc Đông, hôm nay cậu cũng ở lâu rồi, vẫn là về sớm nghỉ ngơi đi.”
Trương Húc Đông cũng cảm thấy mình nói cũng không sai biệt lắm, vội vàng đứng lên nói: “Vậy cháu đi trước, bác Tề đừng quá vất vả, thân thể mới là tiền vốn của cách mạng, nhân dân thành phố Nam Kinh còn chờ bác mang theo họ làm giàu đấy.
Thị trưởng Phương cũng thế, ngài cũng phải giữ gìn sức khỏe, nếu hai vị có thời gian thì có thể đến chỗ cháu ngồi một chút, chúng ta lại trò chuyện tiếp.”
Nói vài câu tạm biệt đơn giản rồi rời đi, sau khi Trương Húc Đông rời đi hai người khẽ gật đầu, lại tán gẫu vài câu, sắc mặt Tề Kiến Quân trầm xuống, nói: “Thị trưởng Phương, gọi Phạm Chí Dũng đến đây cho tôi.”
Tất nhiên Trương Húc Đông không biết về sau xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng không nhờ hai vị kia dạy dỗ Phạm Chí Dũng, loại chuyện này anh còn muốn tự mình ra tay, sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Trương Húc Đông gọi điện cho Tiếu Diễm, đợi đến khi Tiếu Diễm đến nơi, khi nhìn thấy đầu Trương Húc Đông bị thương thì vô cùng sợ hãi: “Anh Đông, sao bọn họ có thể đánh anh ra nông nỗi này?”
Trương Húc Đông cười nói: “Là tự anh làm, anh đã để cho Huy Hoàng ra ngoài tiện thể gửi cho các cậu một tin, chuyện bên các cậu đã làm xong chưa?”
“Điều tra ra rồi.
Ở trong một khu chung cư cao cấp do Hách Kiến Vân đứng tên, phòng là do Hách Kiến Vân đưa cho ông ta.” Giọng Tiếu Diễm lạnh băng nói: “Bây giờ Đường Phi đang canh chừng cô ta.”
Trương Húc Đông lên xe, nói: “Chúng ta cũng qua đó xem.”
Tiếu Diễm lái xe, trực tiếp đi đến chỗ mục tiêu, chưa đến một giờ, bọn họ đã đến cổng khu chung cư, nhìn giá trị của chiếc xe, bảo vệ của chung cư không dám ngăn cản, trực tiếp mở cửa để cho xe vào, bất kể ai ngồi trong xe, chắc chắn không phải là người mà họ có thể động vào, hơn nữa người có thể sở hữu được chiếc