Logic của Ô Lăng Ảnh làm cho suy nghĩ xa vời trước đây của Trương Húc Đông hoàn toàn sụp đổ, anh có chút không hiểu ý của Ô Lăng Ảnh, tại sao lại trộm Hiên Viên kiếm, giờ lại dễ dàng đưa cho mình đến vậy, hình như ý anh ta là kêu Trương Húc Đông đưa thứ này về bảo tàng, nếu không anh ta lại trộm nữa, chẳng lẽ lại đang giở trò, muốn Trung Quốc giao chiến với các nước khác à? Nhưng như vậy thì đối với một lính đánh thuê như anh ta có gì tốt chứ?
Nhìn nơi Ô Lăng Ảnh rời đi, Trương Húc Đông nghi ngờ không hiểu mất một lúc, anh sợ nhất chính là đối thủ đang làm gì, cũng có thể là Ô Lăng Ảnh biết điểm này nên đã lợi dụng điểm đó, để nắm thế chủ động trong cuộc đọ sức này.
Bắc Đường Nguyên Hằng ở trong đám người Trương Húc Đông không nói lời nào, lại hỏi: “Sư phụ, tên đó là ai vậy? Sao lại mạnh đến vậy?”
Trương Húc Đông nhếch môi, không biết vui hay buồn, nói: “Anh ta là Ô Lăng Ảnh, biệt danh là Ô Ưng, là cao thủ trong lính đánh thuê ZO lúc trước, vào đó còn trước tôi mấy năm, hai chúng tôi đều được cao nhân chỉ dạy, nhưng thiên phú của anh ta còn cao hơn tôi một chút, cho dù là thực lực bây giờ cũng không hề dưới tôi.
”
Mặt Bắc Đường Nguyên Hằng đầy kinh ngạc, khó trách ngay đến Nam Cung Diệp bình thường không để ai vào mắt cũng tỏ ra ngưng trọng, thì ra là biết rõ lai lịch đối phương, Trương Húc Đông nói là cao thủ, vậy thì chắc chắn là cao thủ, anh ta đột nhiên ý thức được một vấn đề: “Sư phụ, vậy người cũng là lính thuê ZO sao? Con biết đoàn lính đánh thuê này.
”
Trương Húc Đông chậm rãi gật đầu: “Hai người bọn tôi từng là người của lính đánh thuê ZO, sau này anh ta rời đi sớm hơn tôi một bước!” Nói rồi, mặt anh trở nên hơi nặng nề.
“Con mẹ nó, sự phụ nói sớm với con chứ, thật ra con cũng rất ngưỡng mộ lính đánh thuê mọi người, muốn làm gì thì đó, không muốn làm thì có thể ngủ một giấc ngon, không giống bọn con là bộ đội có kỷ luật, mọi hành động đều phải nghe theo chỉ huy.
Cái đó… sư phụ, biệt danh của người ở đoàn lính đánh thuê ZO là gì?” Bắc Đường Nguyên Hằng càng thêm tò mò hỏi.
“Trong đầu cậu chứa cái gì vậy hả, ngày nào tôi cũng gọi anh ta là là Satan, chẳng lẽ cậu điếc?” Nam Cung Diệp một bên liếc nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng như nhìn một tên ngốc.
“Satan? Có phải là Thần sáng tạo phương Tây không? Biệt hiệu này thật sự rất ngầu, mạnh hơn thế giới động vật bên bộ đội bên tôi nhiều, gì mà sơn lang, liệp ưng, hắc hổ… Tôi cũng cảm thấy mình nên gọi là Ngọc Hoàng đại đế, mọi người cảm thấy thế nào? Mẹ nó, sao không nói gì.
Vậy biệt hiệu của anh không phải là Hỏa Thần đấy chứ?” Bắc Đường Nguyên Hằng quay về phía Nam Cung Diệp hỏi.
Nam Cung Diệp nhẹ gật đầu: “Phải!”
“Hỏa Thần cũng xoàng thôi, chẳng có tí phong cách phương Tây nào cả!” Bắc Đường Nguyên Hằng oán trách nói một câu: “Không ghê gớm như Satan của sư phụ tôi!”
“Cậu bị ngu à, cạu tưởng biệt hiệu là để giỡn cho oai à?” Nam Cung Diệp đưa tay ra làm như trúng chiêu khinh thường nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng, nói: “Cho dù cậu có gọi là sâu thối thì cậu cũng phải đủ giỏi để có được cái danh ấy!”
“Mẹ nó, anh mới là sâu thối!”
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Trương Húc Đông nhàn nhạt nói một câu, sau đó dẫn đầu bước ra khỏi cổng, dù sao chỗ này cũng không phải là nơi nên ở lâu, không cần đợi cảnh sát tới, vô duyên vô cớ chọc thêm phiền phức, như vậy thì được không bù nổi mất.
Tin tức Hồ Sơn Nhạc bị giết, giống như một cơn lốc xoáy quét sạch toàn bộ thành phố Nam Kinh,mấy ngày ngắn ngủi đã thành tin nhà nhà đều biết, toàn bộ thành phố Nam Kinh đã rơi vào tình trạng bất ổn, đàn em dưới trướng Hồ Sơn Nhạc không hề nghĩ muốn báo thù cho ông ta, mà bắt đầu tranh cướp vị trí đứng đầu, vốn Hồ Sơn Nhạc tuổi tác không lớn lắm, vẫn chưa tìm được ứng viên nào tốt, thế lực của mấy kẻ đàn em đầu sỏ cũng không nhỏ, giờ không ai phục ai, bắt đầu tranh đoạt liên tiếp.
Hồ Thanh là một thanh niên ngổ ngáo, cha gã ta chết rồi đến một tâm phúc gã ta cũng chẳng có, tuy rằng cũng có ít người cũng nói là ủng hộ gã ta, nhưng những người hiểu đều biết, chẳng qua là nhìn trúng cái vị trí thừa kế mà thôi, đợi gã ta nhận được sản nghiệp hợp pháp của Hồ Sơn Nhạc lập tức sẽ bị tính kế, người thừa kế như gã ta giống như cái đuôi thỏ vậy, không dài ra được.
Tin tức như vậy, tất nhiên Liễu Mộc Thanh cũng nghe nói, sau khi anh ta nghe được tin tức này xong, Liễu Mộc Thanh vẫn có chút kinh ngạc, tán thưởng sự mạnh mẽ quyết đoán của Trương Húc Đông, chuyện vừa mới xảy ra vào ban ngày, tối đến đã ra tay rồi, thủ đoạn rất bá đạo trực tiếp, cơ mà như vậy cũng thể hiện được thực lực của Trương Húc Đông, Liễu Mộc Thanh cảm thấy bản thân chọn đúng người hợp tác rồi.
Người có mắt đều biết chuyện này không thoát khỏi có liên quan đến Trương Húc Đông, nhưng lại chẳng ai có thể chứng minh là Trương Húc Đông làm, chẳng qua là gần đây hai người đó đối địch với nhau vô cùng ghê gớm, nhưng những quan chức cấp cao đó của chính phủ sao có thể quan tâm đến việc ai đã làm chuyện đó, chuyện cần làm đầu tiên là ổn định lại thế cục thành phố Nam Kinh, một Hồ Sơn Nhạc chết đi làm cả thế giới ngầm thành phố Nam Kinh dậy sóng, trấn an lòng dân mới là ưu tiên hàng đầu.
Trương Húc Đông cảm thấy không cần tiếp tục ở lại thành phố Nam Kinh này nữa, anh muốn chứng minh cũng đã chứng minh rồi, giờ không có ai ngăn cản thì trở về thành phố Tương Dương càng sớm càng tốt, anh căn bản là không muốn để ý chuyện ở thành phố Nam Kinh, chuyện bên này còn chưa xử lý xong!
Máy bay hạ cánh, Nam Cung Diệp và Tarzan dẫn theo Bắc Đường Nguyên Hằng đến Thiên Sát huấn luyện, còn Trương Húc Đông gọi taxi về chi nhánh của bang Long, Ác Quỷ không ở đây, Côn Bằng thì đang ở trụ sở chính, ông ta không ngờ Trương Húc Đông sẽ về vào lúc này, vội đứng dậy tiếp đón.
Anh em gặp mặt cũng chẳng nói quá nhiều, lược qua những chuyện lớn một lần, Côn Bằng cảm thán chuyện đời khó lường, Trương Húc Đông hỏi ông ta thành phố Tương Dương gần đây thế nào, ông ta nói vẫn thế, Ác Quỷ đến địa bàn dò xét rồi, hỏi xem có cần gọi cậu ta về không.
Trương Húc Đông nói không cần, thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ, có tin nhắn, mã số là của Tương Dương, nhưng là số không xác định, mở máy ra thì thấy là một người bạn đã đổi số, không ngờ đã không gặp gần hai năm rồi, vậy mà còn nhớ đến mình.
Gửi tin hỏi địa chỉ, Trương Húc Đông lái xe của bang đi đến, mua một ít quà