Nghe người trẻ tuổi đó tức giận quát mắng, tiếng cầu xin của Hàn Tiểu Chiêu lần đầu tiên trong đời Trương Húc Đông không quay đầu lại, đợi thang máy đến, anh vào thang máy, dù sao đi nữa cũng là chuyện của nhà người ta, bản thân mình ra mặt giúp người ta thì cũng ích gì, chỉ là đáng thương cho cô bé kia, rõ ràng không phải là của người trẻ tuổi đó, cũng không biết cha mẹ ruột của nó tại sao lại nhẫn tâm vứt bỏ cô bé.
Có quá nhiều bi kịch trong cuộc sống, chỉ những ai ở đó mới cảm nhận được, đứa bé đó quá đáng thương, chỉ là chẳng có quan hệ mấy đến Trương Húc Đông, dù sao anh cũng chẳng phải thần vạn năng.
Vừa rời đi đã mấy tháng, Trương Húc Đông trực tiếp đến trước công ty Đông Thăng ở thành phố Tương Dương, đây là chi nhánh mới thành lập nửa năm trước, nếu không phải có định vị trong xe, anh thật sự không tìm được công ty của mình, cũng may ở đây giao cho Đặng Lệ quản lý, Trương Húc Đông cũng rất an tâm.
Trương Húc Đông rất mừng vì anh em nhà họ Đặng giúp đỡ mình, tất nhiên bản thân cũng sẽ không bạc đại bọn họ, nhất là cô gái Đặng Lệ này, nghe Côn Bằng nói thực lực của công ty chi nhánh rất mạnh, đây hoàn toàn là nhờ vào Đặng Lệ, đã là vàng thì sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng.
Đến tòa nhà văn phòng 16 tầng, LOGO lớn ghi là tập đoàn Đông Thăng, nhìn phong cách hơn cả trụ sở chính, thấy nhân viên ra ra vào vào có vẻ như công việc kinh doanh của chi nhánh rất tốt.
Trương Húc Đông nhìn công ty này có loại cảm giác thay đổi rất lớn, giống như chỗ này là thành phố Ngọc vậy, nhớ đến lúc mình mới về lại Trung Quốc, lúc đó thật sự là một tên nhãi nghèo kiết xác, chỉ có quần áo và đồ trang sức là đáng nhìn, mà bây giờ anh đã có công ty lớn như vậy, nghĩ về việc có nên xây dựng một văn phòng chi nhánh ở thành phố Nam Kinh hay không, có lẽ cũng không phải là vấn đề lớn.
Bước vào sảnh của tòa nhà văn phòng, đầu tiên là quầy lễ tân được trang trí vô cùng lộng lẫy và rộng rãi, có một cô gái trẻ ưa nhìn đang ngồi trước ghế ngồi máy tính bên trong, xung quanh là một số nhân viên bảo vệ đang đi lại vô cùng có trận tự, anh không cau nổi mày lẩm bẩm: “Không phải Côn Bằng nói là một người phụ nữ trung niên à? Sao lại là một cô gái trẻ đẹp?”
Bên cạnh quầy lễ tân là phòng tiếp tân, chỗ này đa phần là người xin việc và người phỏng vấn, Trương Húc Đông thấy một người đàn ông ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, nếu như anh nhớ không nhầm thì người này lúc trước cầm đầu một nhánh bên bang Long, còn kính rượu mình nữa, sao mới một thời gian không gặp đã quay qua làm ăn lương thiện rồi?
“Xin chào, cho hỏi…” Trương Húc Đông đi đến quầy lễ tân, mỉm cười với cô gái đã tiếp đón anh, nói.
Nhưng anh còn chưa kịp nói xong, cô gái ở quầy lễ tân đã ngắt lời anh, nói: “Mời anh lòng đợi ở phòng tiếp tân bên cạnh, sẽ có người sắp xếp cho anh sau!” Nói rồi bắt đầu đánh máy tính như thể đang nhập máy gì đó.
Trương Húc Đông ở quầy lễ tân thoáng thấy vi diệu mới câu nói, không rõ tình hình cho lắm, bản thân mình là ông chủ nơi này, ngay đến Đặng Lệ cũng phải gọi mình một tiếng anh Đông, sau lại để mình ở phòng tiếp tân đợi sắp xếp?
Có điều lễ trân không hề có ý xem thường Trương Húc Đông, mà tất cả đều bình đẳng ngang hàng như nhau, lúc này có một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, mặt mày bình thường nhưng khí chất lại vô cùng ưu việt, vừa nhìn là loại lương tháng hơn vạn, người phụ nữ đó đi đến bên cạnh Trương Húc Đông, đánh giá một lượt cũng không có chau mày hỏi cô gái tiếp tân: “Tiểu Vương, không phải là con gái sao? Sao lại là một chàng trai trẻ?”
Cô gái tiếp tân cũng tỏ vẻ mơ hồ đáp: “Trưởng nhân sự Lưu, tôi cũng không biết nữa!”
Trương Húc Đông càng không biết bọn họ đang nói gì, có chút bất đắc dĩ nhìn họ, lẽ nào Đặng Lệ chưa cho bọn họ xem ảnh của mình? Có phải sau này phải treo luôn một bức ảnh của mình ở sảnh của công ty không, không cần làm ra cái chuyện vi diệu đó đấy chứ.
Lúc Trương Húc Đông còn đang phát ngốc, trưởng nhân sự Lưu đó lại thở dài nói: “Cũng chỉ đành như vậy, ít nhất nhìn cũng ngon, nói ra thì cũng có nhanh sắc!” Quay người nhìn Trương Húc Đông nói: “Đi, đi ký hợp đồng với tôi đã!” Nói rồi, tự mình đi lên thang máy, vừa vào thang máy, nhìn thấy Trương Húc Đông còn ở chỗ nào, có chút không vui nói: “Này, sao cậu không đi? Mau lên!”
“Chị dẫn tôi đi đâu?” Trương Húc Đông gãi đầu.
“Đi rồi cậu sẽ biết, ở Đông Thăng đãi ngộ cao hơn bất kỳ công ty nào bên ngoài!” Trường nhân sự Lưu đó nói: “Cậu phải nhớ, sau này khôn khéo chút, chúng ta là một công ty lớn, có kế hoạch niêm yết cổ phiếu.
”
Trương Húc Đông bị đến đầu óc quay mòng mòng, có điều tất nhiên là vẫn vào, sau đó theo lên đến tầng bốn.
Lên đến tầng bốn, thấy đó thực sự là một nơi quản lý nhân sự, điều khiến Trương Húc Đông ngạc nhiên nhất là trong đó có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, tuổi từ hai mươi đến bốn mươi.
mùi thơm nồng lên làm anh phát choáng, loại người đẹp nào cũng có, Trương Húc Đông thấp giọng lầm bầm: “Đặng Lệ này là đang làm gì vậy, lẽ nào muốn chứng minh phụ nữ có năng lực hơn đàn ông sao?”
Vẻ ngoài của Trương Húc Đông rất điển trai, trên người có khí chất đặc biệt của đàn ông, nhìn cao ráo đẹp trai, chỉ là bây giờ mặt mày hơi mơ hồ, ánh mắt không ngừng nhìn lung tung, có cảm giác gái lớn lần đầu lên thanh phố.
“Aizzza, lúc nào mà trưởng nhân sự Lưu lại có bạn trai tốt đến vậy, đẹp trai quá đấy?” Các đồng nghiệp nữ trong công ty pha trò khi nhìn thấy Trương Húc Đông sau lưng trưởng nhân sự Lưu, dù sao thì nơi này âm thịnh dương suy, có chút không đúng, còn cần thêm ít khí đàn ông vào hòa hợp một chút, vậy mới thích hợp!
“Cô nói linh tinh gì đấy, cậu ấy không phải bạn trai tôi, vừa mới xin vào dọn vệ sinh!” Trưởng nhân sự Lưu liếc mấy đồng nghiệp nữ đang pha trò đó.
Mấy cô gái đó lập tức im lặng, bắt đầu kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông từ trên xuống dưới, trong lòng chán nản đến chết điếng, người đàn ông đẹp trai này làm gì mà không được, làm mẫu nam còn được nữa là, tại sao lại đến đây làm vệ sinh, chẳng lẽ là do cuộc sống ép buộc?
“Trưởng nhân sự Lưu, tôi không phải…” Trương Húc Đông nghĩ muốn giải thích.
“Người mới cần có quy củ, trước tiên đừng nói gì cả, đợi tôi sắp xếp, các cô rót cho cậu ấy cốc nước!” Trưởng nhân sự Lưu cắt