“Thị trưởng Tôn, đây là ngậm máu phun người, sao tôi có thể làm ra cái chuyện như vậy được, tôi luôn làm theo chỉ đạo của đồng chí và các đồng chí lãnh đạo thành ủy, phải nhanh chóng hoàn thành lần cải tạo thành phố cũ này, làm đến một năm có bước tiến lớn, ba năm thay đổi lớn!” Lý Vạn Niên kiên quyết không thừa nhận, đây chính là quyết định của ông ta.
“Tôi chỉ đạo làm gì? Haha, lúc nào tôi kêu cậu đánh người? Nói!” Tôn Vạn Quý cười lạnh ra tiếng, lại quát lớn, ông ta nhìn về phía Trương húc Đông hỏi: “Người bị đánh đâu?”
Trương Húc Đông chỉ về phía ông già bị thương, Tôn Vạn Quý lập tức nhanh chóng bước qua, nói: “Bác cho cháu xin lỗi bác ở đây trước, cháu sẽ nghiêm túc xử lý và giải thích thỏa đáng cho bác.
” Nói xong còn đưa tay ra.
Ông cụ kích động đến nỗi suýt quên cả khăn máu trên đầu, sống đến hơn sáu mươi năm cũng chưa được tận mắt thấy quan lớn như thị trưởng càng đừng nói là nắm tay, xém chút nữa là nước mắt tuôn đầy mặt, vươn tay run rẩy chai sạn của mình ra nói: “Cảm ơn thị trưởng đã làm chủ cho lão già này, tôi vô cùng cảm ơn!”
Đã có người cho được đáp án hài lòng, Trương Húc Đông nói với Bắc Đường Ngạo: “Thả ông ta ra!”
Lúc này Bắc Đường Nguyên Hằng mới cất súng đi, chuyện này là trong lòng Bắc Đường Ngạo có chút tủi thân và khó chịu, ông ta nhìn Trương Húc Thần nói: “Đồng chí đại tá, tôi đã nói với ông Trương rồi, tôi đến rồi thì cậu cũng thu đội về đi, không thể làm trò cười được.
Trương Húc Thần tất nhiên cũng quen Bắc Đường Ngạo, chào quân đội, bây giờ cũng không cần ở lại nữa, ra hiệu gọi điện thoại cho Trương Húc Đông, thấy người sau khẽ gật đầu, thì gọi đội ngũ rồi rời đi.
Biến cố lần này vốn định sãn là không có kết quả gì, Trương Húc Đông cũng không định để quân đội và cảnh sát đánh nhau thật, quân đội lo ngoài, cảnh sát lo trong, đây là lý do lập ra hai bộ phận này, phạm vi liên quan quá rộng, không ai có thể vi phạm, Trương Húc Đông chỉ muốn cho mọi người biết anh là một chỗ dựa đáng tin cậy, cũng là gián tiếp nói cho bất động sản Trung Khoa, nói cho Thanh Long Hội, nói cho Tần Vũ biết, thành phố Ngọc bây giờ là địa bàn của bang Long anh.
Theo lệnh của thị trưởng Tôn Vạn Quý: “Tiểu Chu, người bên các cậu cũng giải tán đi, phải rồi, bắt hết những hiệp cảnh kia lại cho tôi, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của bọn họ, không thể để họ ỷ vào tý quyền lực của mình mà quên mất quyền lực này là ai cho họ, không phải là chúng ta cho họ, mà là dân chúng trao cho chúng ta.
”
Có thể nói Chu Đại Thánh là nhà lãnh đạo mới Tôn Vạn Quý thấy tốt nhất, tiền đồ tương lai vô độ, đây cũng là nguyên nhân mà Chu Đại Thánh có thể một bước lên mây nhanh như vậy, một người hơn hai mươi tuổi đã là phó cục trưởng văn phòng thành phố, một người như vậy đừng nói đến cấp tỉnh mà còn có khả năng vào nắm được quyền lớn trong trung tâm quyền lực.
Có lời này của thị trưởng, từng tên dân phòng kia đều sợ đến mềm nhũn, mặt mày ai nấy cũng bất lực và lo âu, bọn họ không ngờ chuyện bình thường vẫn làm không sao đến hôm nay chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy lại làm lớn đến thế, giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi, nếu bọn họ biết kết quả như vậy thì có đánh chết bọn họ cũng không đến kiếm chút tiền này đâu.
Những dân phòng không ra tay đánh người thì thở phào trong lòng, may mà mình không đánh người, ít nhất thì thị trưởng Tôn Vạn Quý, sẽ không xử quá nặng, nộp ít tiền bắt giam mấy ngày có lẽ là không sao nữa.
Chu Đại Thánh gật đầu, kêu người nhanh chóng đưa đám dân phòng đó đi, còn lại là mấy vị lãnh đạo quận, đầu rũ cả xuống, vẻ mặt buồn bực, trong lòng cảm thấy không yên, không biết thị trưởng sẽ xử lý bọn họ như thế nào.
Tôn Vạn Quý nhìn Lý Vạn Niên, hừ lạnh nói: “Về phần cậu là kẻ lạm dụng quyền riêng sau này sẽ có các đồng chí bên ban kỷ luật thanh tra đến tìm, mà cậu phải xin lỗi bác này trước trong cái vị trí này ngày hôm nay, lập tức qua đó, giờ tôi không phải là thị trưởng, mà là lấy thân phận một người bình thường ra lệnh cho cậu, người lớn tuổi vậy rồi còn đánh, có còn là người nữa không vậy?”
Tôn Vạn Quý nghiêm nghị lại, có loại khí thế không giận tự uy, lúc này Lý Vạn Niên sớm đã bị dọa đến mất gan mất mật rồi, còn còn dám có nửa câu oán thán, ngoan ngoãn đến trước mặt ông lão, cúi đầu xin lỗi, ông lão có chút kinh ngạc, chuyện thế này ông cụ có nghĩ của chẳng dám ngờ đến.
Tôn Vạn Quý hắng giọng nói với những người dân đó: “Bà con cô bác, cải tạo thành phố cũ là kế hoạch của nhà nước, để xây dựng ngôi nhà mới của chúng tôi, mong bà con cô bác phối hợp hết sức.
Tất nhiên tôi cũng không thể nhìn mọi người không có nhà để về, cầm lấy số tiền di dời ít ỏi thuê nhà mà sống, chính phủ sẽ nghĩ cách ra sức thêm, hy vọng mọi người tin tưởng chính phủ, tôi cam đoan, sẽ cho mọi người một lời giải thích, được chứ?”
Trấn an lòng người, nhất là trấn an lòng dân, những lời nói của Tôn Vạn Quý chắc chắn đã tiếp thêm sức mạnh cho những người dân thường, chuyện này làm người ta cảm thấy ông ta vì dân mà làm một vị quan thanh liên, Trương Húc Đông nở một nụ cười, nhưng không nói thêm nữa, anh nắm dự án này dễ như trở bàn tay, tin rằng Tôn Vạn Quý cũng biết ý của mình trong lần này.
Tôn Vạn Quý quét mắt nhìn đám quan chức chính phủ quận, nặng nề hừ lạnh: “Còn không về với tôi, ở đây để mất mặt tiếp à?!” Những người đó vội đáp, lục tục rời đi, bọn họ không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.
“Cậu Trương, chúng ta không phải lần đầu gặp đúng chứ? Nghe nói cậu về thành phố Ngọc sao không báo với tôi một tiếng, chúng ta cùng nhau ăn một bữa, tán gẫu chút chuyện.
” Tôn Vạn Quý cười đợi Trương Húc Đông đáp lời.
“Tôi mới về vó mấy ngày, vốn là tôi nên