Trương Húc Đông hài lòng gật đầu, nói: “Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, tôi sẽ cử người đến sớm nhất có thể để xử lý các thủ tục bàn giao với mọi người, đồng thời tôi đảm bảo với mọi người, nếu như kế hoạch cải tạo thành phố cũ này có thể được giao cho tôi, tôi có thể giảm chiết khấu 20% cho những người muốn quay lại.”
Tưởng chừng mức chiết khấu 20% không cao nhưng đây là dự án hàng trăm triệu, mức chiết khấu này không phải là nhỏ, nhưng để đánh bại tập đoàn Trung Khoa, đây thực sự chỉ là một con số nhỏ mà thôi, hơn nữa đây cũng là cách trấn an lòng dân tốt nhất, những người đó tự nhiên trong lòng đánh giá rất cao, phí phá dỡ họ có thể đấu tranh ít hơn nhiều so với những gì mà Trương Húc Đông đưa ra, hơn nữa còn phải chịu nhiều phiền toái trong sáng ngoài tối, giờ những thứ này đều đã được giải quyết xong rồi.
Mọi chuyện xong xuôi, trên mặt Trương Húc Đông nở nụ cười vui vẻ, anh nhìn những kiến trúc cũ kỹ xung quanh sắp thành của mình đến nơi rồi, giờ thì anh muốn xem thử xem bất động sản Trung Khoa làm tiếp thế nào được nữa, anh lấy điện thoại ra gọi cho Ác Quỷ, để cậu ta cử ba ngàn anh em trong bang đến duy trì trật tự, thay phiên nhau canh gác địa bàn của chúng cả ngày lẫn đêm, xem thử xem bên phía Trung Khoa chơi mánh khóe nào mới nữa.
Sau khi lên xe, Trương Húc Đông gọi điện thoại cho Bắc Đường Ngạo, hỏi rõ địa chỉ quán trà xong thì lái xe qua đó.
Chẳng mấy chốc anh đã đến quán trà cổ kính nơi Bắc Đường Ngạo đang ở, Trương Húc Đông đi cùng Đường Phi, thấy người mình chờ lâu đang đến, Bắc Đường Ngạo nở nụ cười, nói: “Haha, thằng nhóc cậu có phải đang tính chuyện xấu gì trong lòng rồi không?”
Trương Húc Đông cười lạnh vài lần, sau đó sắc mặt dịu đi, đáp: “Ông nội Bắc Đường, không thể nói như vậy được, cháu sống trong điều kiện khắt khe, có một số việc là bị ép buộc mà thôi, ông đừng trách cháu vậy chứ.”
“Sao tôi dám trách cậu được, cái này là khen ngợi cậu đấy!” Bắc Đường Ngạo đảo con ngươi nói: “Thằng nhóc cậu cố ý làm chuyện này lớn lên, đơn giản là muốn thể hiện chỗ này không có cậu là không được, cũng là gõ chuông cảnh tỉnh với tập đoàn Trung Khoa.
Như vậy xem ra cậu cũng có hứng thú với việc cải tạo thành phố cũ đúng chứ?”
Trương Húc Đông tất nhiên là có hứng thú, dù sao anh cũng có cái năng lực ấy, cũng muốn làm chuyện có lợi cho nước giúp ích cho dân như vậy, có điều anh không thể xổ toẹt ra được, thở dài đáp: “Thật ra cháu chả hứng thú gì, chỉ là thay người dân đòi lại công bằng mà thôi, hơn nữa cháu cũng có địa bàn ở đây, cái này liên quan mật thiết đến lợi ích của cháu.
Phí di dời bất động sản Trung Khoa thật sự là không thể nào mà ngửi được, mà bên quan chức chính phủ cũng có kẻ cáo mượn oai hùm, cháu chẳng qua là không vừa mắt dạy dỗ họ một chút thôi.”
Bắc Đường Ngạo chẳng những không phải kẻ ngốc mà là vô cùng thông minh, đến cái tuổi của ông ta rồi thì có chuyện gì mà nhìn không rõ nữa chứ, ông ta biết không phải chỉ đơn giản như Trương Húc Đông nói, bằng không tên nhóc này cũng không thể chỉnh đốn thành phố Nam Kinh đâu ra đấy đến vậy.
Cơ mà Trương Húc Đông không nói, ông ta cũng sẽ không vạch trần, cười khan vài tiếng, lại nói tiếp: “Húc Đông, triển lãm sắp bắt đầu rồi, cậu có tin tức gì của Ô Bằng không? nếu không tìm được Hiên Viên kiếm về nữa thì cái chứ bộ trưởng này của tôi cũng làm xong đến nơi rồi.”
“Ông nội Bắc Đường, cái này là ông khiêm tốn quá rồi, với thế lực của nhà Bắc Đường ở Trung Trung Quốc, cái chức này của ông ngồi vững lắm, hơn nữa, cái chức bộ trưởng trong bộ chính trị, ngoài ông ra còn ai có thể làm tốt được như ông chứ?!” Trương Húc Đông có phần trêu chọc, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi, mặc dù anh chưa từng thấy Bắc Đường Ngạo ra tay, nhưng anh chắc chắn không phải tầm thường, hơn nữa có khi còn trên cả Trương Húc Đông anh.
Bắc Đường Ngạo cười ha ha, khoát tay nói: “Cậu coi trọng ông già này quá rồi, hơn nữa còn có khối người có thế lực lớn hơn nhà họ Bắc Đường ở Trung Quốc, đã vậy người giỏi hơn cái công phu mèo cào của tôi nhiều vô số kể.
Húc Đông à, nếu cậu có cơ hội tiếp xúc được thì cậu sẽ hiểu nước ở đất nước Trung Hoa này sâu hơn cậu thấy rất nhiều.”
Trương Húc Đông khẽ chau mày, có phần không hiểu được lời của Bắc Đường Ngạo, lẽ nào ông ta đang ám chỉ mình cúp đuôi làm người, ở Trung Quốc này còn có rất nhiều cao thủ sao? Nghĩ rồi, Trương Húc Đông gọi điện: “Gửi đồ đến địa chỉ tôi đã gửi.”
Chúp máy xong lại nói: “Thật ra tôi có gặp lại Ô Ưng một lần ở thành phố Tương Dương, không ngờ anh ta lại chủ động giao ra Hiên Viên kiếm, chỉ là cháu mãi vẫn chưa có thời gian gửi cho ông, giờ vật về lại chủ rồi!”
“Thật hả?” Bắc Đường Ngạo có chút không tin, thấy Trương Húc Đông khẽ gật đầu, mặt ông ta đầy kinh ngạc nói: “Sao Ô Ưng lại giao Hiên Viên kiếm ra, lời này nói chẳng hợp lý tí nào!”
Trương Húc Đông bất đắc dĩ nhún vai: “Cái này cháu cũng muốn biết, nhưng anh ta không nói, nếu như ông nội Bắc Đường không tin có thể hỏi thử Nguyên Hằng, lúc đó cậu ấy cũng ở đó.”
Bắc Đường Ngạo nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng, thấy cháu mình cũng nhẹ gật đầu, một lát sau có người đưa Hiên Viên kiếm bọc trong lụa tới, ông ta mở ra xem thử rồi lập tức gọi lại như cũ, tựa như sợ có người nhìn thấy vậy, tiện tay giao cho cấp dưới, nói: “Nếu Hiên Viên kiếm đã tìm được lại rồi, chúng ta cũng không cần nghĩ đến nguyên nhân nữa, nghĩ nhiều chỉ chuốc thêm phiền não vào mình thôi.”
Trương Húc Đông sửng sốt một chút, nghĩ đến một chuyện định hỏi, nhưng lời nói đến cổ họng lại nuốt trở lại, thật ra anh muốn hỏi Bắc Đường Ngạo là Hiên Viên kiếm này đã tìm về rồi, vậy có phải là bộ phận đặc biệt quốc gia sẽ không truy cứu lỗi lầm của Ô Ưng Ô Lăng Ảnh nữa hay không, nhưng nghĩ kỹ lại thì hành vi của Ô Lăng Ảnh chính là khinh thường Trung quốc, muốn quốc gia bỏ qua cho anh ta là chuyện chắc chắn không thể, cho nên anh không tính hỏi nữa.
Bắc Đường Ngạo thấy Trương Húc Đông muốn nói lại thôi, đoán ra được đại khái ý, lạnh nhạt nói: “Nói rõ cho cậu biết, bọn tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Ô Ưng, nhưng chỉ cần anh ta không xuất hiện trên lãnh thổ Trung Quốc, chúng tôi cũng sẽ không ra nước ngoài làm anh ta mất vui!” Thấy sắc mặt Trương Húc Đông dịu đi, Bắc Đường Ngạo nói: “Thật ra lần này tôi đến tìm cậu là có hai việc, thứ nhất là việc này.
Thứ hai, tôi muốn nói với cậu, bên trên nói bọn họ sẽ không can thiệp vào tình hình của thành phố Ngọc, cũng để cho các cậu cố gắng hết sức, chỉ cần các cậu đừng làm quá đáng sẽ không sao cả.”
“Mẹ nó, các ông thật là tốt đến vậy à? Không phải là để bọn này đấu sống đấu chết với nhau xong cuối cùng các ông đến thu dọn một thể đấy chứ? Cháu ngửi thấy có mùi âm mưu.” Trương Húc Đông cong mũi, cười lạnh nói.
Bắc Đường Ngạo cạn lời một hồi mới nói: “Lần này thì cậu nghĩ nhiều rồi, đây xem như là một bài kiểm tra với cậu, tuy không biết là cuối cùng muốn cậu làm gì, nhưng tôi tin những tai to mặt lớn bên trên muốn giao cho cậu một chuyện vô cùng quan trọng, bọn họ đã bắt đầu để ý đến cậu rồi.”
“Á? Thật à?” Trương Húc Đông có chút không vui, sao mình cảm thấy mình như gái tơ bị bọn họ chơi vậy, hành động của mình hoàn toàn nằm trong sự giám sát của người khác, cái cảm giác này anh chán ghét vô