Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

271: Gõ Chuông Cảnh Tỉnh


trước sau


Trương Húc Đông hài lòng gật đầu, nói: “Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, tôi sẽ cử người đến sớm nhất có thể để xử lý các thủ tục bàn giao với mọi người, đồng thời tôi đảm bảo với mọi người, nếu như kế hoạch cải tạo thành phố cũ này có thể được giao cho tôi, tôi có thể giảm chiết khấu 20% cho những người muốn quay lại.”
Tưởng chừng mức chiết khấu 20% không cao nhưng đây là dự án hàng trăm triệu, mức chiết khấu này không phải là nhỏ, nhưng để đánh bại tập đoàn Trung Khoa, đây thực sự chỉ là một con số nhỏ mà thôi, hơn nữa đây cũng là cách trấn an lòng dân tốt nhất, những người đó tự nhiên trong lòng đánh giá rất cao, phí phá dỡ họ có thể đấu tranh ít hơn nhiều so với những gì mà Trương Húc Đông đưa ra, hơn nữa còn phải chịu nhiều phiền toái trong sáng ngoài tối, giờ những thứ này đều đã được giải quyết xong rồi.
Mọi chuyện xong xuôi, trên mặt Trương Húc Đông nở nụ cười vui vẻ, anh nhìn những kiến trúc cũ kỹ xung quanh sắp thành của mình đến nơi rồi, giờ thì anh muốn xem thử xem bất động sản Trung Khoa làm tiếp thế nào được nữa, anh lấy điện thoại ra gọi cho Ác Quỷ, để cậu ta cử ba ngàn anh em trong bang đến duy trì trật tự, thay phiên nhau canh gác địa bàn của chúng cả ngày lẫn đêm, xem thử xem bên phía Trung Khoa chơi mánh khóe nào mới nữa.
Sau khi lên xe, Trương Húc Đông gọi điện thoại cho Bắc Đường Ngạo, hỏi rõ địa chỉ quán trà xong thì lái xe qua đó.
Chẳng mấy chốc anh đã đến quán trà cổ kính nơi Bắc Đường Ngạo đang ở, Trương Húc Đông đi cùng Đường Phi, thấy người mình chờ lâu đang đến, Bắc Đường Ngạo nở nụ cười, nói: “Haha, thằng nhóc cậu có phải đang tính chuyện xấu gì trong lòng rồi không?”
Trương Húc Đông cười lạnh vài lần, sau đó sắc mặt dịu đi, đáp: “Ông nội Bắc Đường, không thể nói như vậy được, cháu sống trong điều kiện khắt khe, có một số việc là bị ép buộc mà thôi, ông đừng trách cháu vậy chứ.”
“Sao tôi dám trách cậu được, cái này là khen ngợi cậu đấy!” Bắc Đường Ngạo đảo con ngươi nói: “Thằng nhóc cậu cố ý làm chuyện này lớn lên, đơn giản là muốn thể hiện chỗ này không có cậu là không được, cũng là gõ chuông cảnh tỉnh với tập đoàn Trung Khoa.

Như vậy xem ra cậu cũng có hứng thú với việc cải tạo thành phố cũ đúng chứ?”
Trương Húc Đông tất nhiên là có hứng thú, dù sao anh cũng có cái năng lực ấy, cũng muốn làm chuyện có lợi cho nước giúp ích cho dân như vậy, có điều anh không thể xổ toẹt ra được, thở dài đáp: “Thật ra cháu chả hứng thú gì, chỉ là thay người dân đòi lại công bằng mà thôi, hơn nữa cháu cũng có địa bàn ở đây, cái này liên quan mật thiết đến lợi ích của cháu.


Phí di dời bất động sản Trung Khoa thật sự là không thể nào mà ngửi được, mà bên quan chức chính phủ cũng có kẻ cáo mượn oai hùm, cháu chẳng qua là không vừa mắt dạy dỗ họ một chút thôi.”
Bắc Đường Ngạo chẳng những không phải kẻ ngốc mà là vô cùng thông minh, đến cái tuổi của ông ta rồi thì có chuyện gì mà nhìn không rõ nữa chứ, ông ta biết không phải chỉ đơn giản như Trương Húc Đông nói, bằng không tên nhóc này cũng không thể chỉnh đốn thành phố Nam Kinh đâu ra đấy đến vậy.

Cơ mà Trương Húc Đông không nói, ông ta cũng sẽ không vạch trần, cười khan vài tiếng, lại nói tiếp: “Húc Đông, triển lãm sắp bắt đầu rồi, cậu có tin tức gì của Ô Bằng không? nếu không tìm được Hiên Viên kiếm về nữa thì cái chứ bộ trưởng này của tôi cũng làm xong đến nơi rồi.”
“Ông nội Bắc Đường, cái này là ông khiêm tốn quá rồi, với thế lực của nhà Bắc Đường ở Trung Trung Quốc, cái chức này của ông ngồi vững lắm, hơn nữa, cái chức bộ trưởng trong bộ chính trị, ngoài ông ra còn ai có thể làm tốt được như ông chứ?!” Trương Húc Đông có phần trêu chọc, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi, mặc dù anh chưa từng thấy Bắc Đường Ngạo ra tay, nhưng anh chắc chắn không phải tầm thường, hơn nữa có khi còn trên cả Trương Húc Đông anh.
Bắc Đường Ngạo cười ha ha, khoát tay nói: “Cậu coi trọng ông già này quá rồi, hơn nữa còn có khối người có thế lực lớn hơn nhà họ Bắc Đường ở Trung Quốc, đã vậy người giỏi hơn cái công phu mèo cào của tôi nhiều vô số kể.

Húc Đông à, nếu cậu có cơ hội tiếp xúc được thì cậu sẽ hiểu nước ở đất nước Trung Hoa này sâu hơn cậu thấy rất nhiều.”
Trương Húc Đông khẽ chau mày, có phần không hiểu được lời của Bắc Đường Ngạo, lẽ nào ông ta đang ám chỉ mình cúp đuôi làm người, ở Trung Quốc này còn có rất nhiều cao thủ sao? Nghĩ rồi, Trương Húc Đông gọi điện: “Gửi đồ đến địa chỉ tôi đã gửi.”
Chúp máy xong lại nói: “Thật ra tôi có gặp lại Ô Ưng một lần ở thành phố Tương Dương, không ngờ anh ta lại chủ động giao ra Hiên Viên kiếm, chỉ là cháu mãi vẫn chưa có thời gian gửi cho ông, giờ vật về lại chủ rồi!”
“Thật hả?” Bắc Đường Ngạo có chút không tin, thấy Trương Húc Đông khẽ gật đầu, mặt ông ta đầy kinh ngạc nói: “Sao Ô Ưng lại giao Hiên Viên kiếm ra, lời này nói chẳng hợp lý tí nào!”
Trương Húc Đông bất đắc dĩ nhún vai: “Cái này cháu cũng muốn biết, nhưng anh ta không nói, nếu như ông nội Bắc Đường không tin có thể hỏi thử Nguyên Hằng, lúc đó cậu ấy cũng ở đó.”

Bắc Đường Ngạo nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng, thấy cháu mình cũng nhẹ gật đầu, một lát sau có người đưa Hiên Viên kiếm bọc trong lụa tới, ông ta mở ra xem thử rồi lập tức gọi lại như cũ, tựa như sợ có người nhìn thấy vậy, tiện tay giao cho cấp dưới, nói: “Nếu Hiên Viên kiếm đã tìm được lại rồi, chúng ta cũng không cần nghĩ đến nguyên nhân nữa, nghĩ nhiều chỉ chuốc thêm phiền não vào mình thôi.”
Trương Húc Đông sửng sốt một chút, nghĩ đến một chuyện định hỏi, nhưng lời nói đến cổ họng lại nuốt trở lại, thật ra anh muốn hỏi Bắc Đường Ngạo là Hiên Viên kiếm này đã tìm về rồi, vậy có phải là bộ phận đặc biệt quốc gia sẽ không truy cứu lỗi lầm của Ô Ưng Ô Lăng Ảnh nữa hay không, nhưng nghĩ kỹ lại thì hành vi của Ô Lăng Ảnh chính là khinh thường Trung quốc, muốn quốc gia bỏ qua cho anh ta là chuyện chắc chắn không thể, cho nên anh không tính hỏi nữa.
Bắc Đường Ngạo thấy Trương Húc Đông muốn nói lại thôi, đoán ra được đại khái ý, lạnh nhạt nói: “Nói rõ cho cậu biết, bọn tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Ô Ưng, nhưng chỉ cần anh ta không xuất hiện trên lãnh thổ Trung Quốc, chúng tôi cũng sẽ không ra nước ngoài làm anh ta mất vui!” Thấy sắc mặt Trương Húc Đông dịu đi, Bắc Đường Ngạo nói: “Thật ra lần này tôi đến tìm cậu là có hai việc, thứ nhất là việc này.

Thứ hai, tôi muốn nói với cậu, bên trên nói bọn họ sẽ không can thiệp vào tình hình của thành phố Ngọc, cũng để cho các cậu cố gắng hết sức, chỉ cần các cậu đừng làm quá đáng sẽ không sao cả.”
“Mẹ nó, các ông thật là tốt đến vậy à? Không phải là để bọn này đấu sống đấu chết với nhau xong cuối cùng các ông đến thu dọn một thể đấy chứ? Cháu ngửi thấy có mùi âm mưu.” Trương Húc Đông cong mũi, cười lạnh nói.
Bắc Đường Ngạo cạn lời một hồi mới nói: “Lần này thì cậu nghĩ nhiều rồi, đây xem như là một bài kiểm tra với cậu, tuy không biết là cuối cùng muốn cậu làm gì, nhưng tôi tin những tai to mặt lớn bên trên muốn giao cho cậu một chuyện vô cùng quan trọng, bọn họ đã bắt đầu để ý đến cậu rồi.”
“Á? Thật à?” Trương Húc Đông có chút không vui, sao mình cảm thấy mình như gái tơ bị bọn họ chơi vậy, hành động của mình hoàn toàn nằm trong sự giám sát của người khác, cái cảm giác này anh chán ghét vô

cùng, lông mày cau có xoắn lại thành nút, anh có thể nghĩ đến lợi ích của đất nước, nhưng anh tuyệt đối không muốn đất nước lợi dụng anh vì lợi ích của mình.
Như vậy, Trương Húc Đông phải tự đánh giá lại năng lực của mình, có phải mình đã thể hiện quá rồi không, những người đứng đầu các quốc gia đó dường như coi mình như những con tốt qua sông, tuy rằng có năng lực nhưng lại chẳng bằng con xe, vậy bọn họ muốn thế lực của mình như nào mới vừa lòng? Nếu như bồi dưỡng bang Long thành bang lớn nhất Trung Quốc, lỡ như bọn họ lại rơi vào bước đường như Tần Vũ hôm nay thì sao? Không phải bọn họ không nghĩ đến, nhưng phải trả lời thế nào đây?
Lòng đầy nghi vấn, Trương Húc Đông hỏi: “Ông nội Bắc Đường, chúng ta không đùa vui nữa, cháu có thể nghiêm túc hỏi ông một vấn đề được không?”
“Tất nhiên là được, nhóc con cậu sao đột nhiên khách sáo vậy? Tôi thực sự khó chịu đấy!” Bắc Đường Ngạo nhàn nhạt cười, nâng chén trà lên uống một hớp nhỏ.


“Cháu nghe từ miệng ông nội cháu nói võ của ông tốt lắm, nhưng cháu chưa từng thấy ông ra tay bao giờ, nếu như hai chúng ta đấu võ vậy cháu có thể kiên trì dưới tay của ông bao lâu?” Trương Húc Đông hỏi.
Bắc Đường Ngạo đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười cười nói: “Nếu nói thật thì tôi có thể xử cậu trong nháy mắt!”
Trong lòng Trương Húc Đông cả kinh, anh cảm nhận được Bắc Đường Ngạo không giống như đang nói đùa, hơn nữa ông ta cũng chẳng cần giả trâu giả bò trước mình làm gì, Trương Húc Đông hiểu rất rõ thân thủ của mình, đối thử gặp được chưa đến một vạn thì cũng đến tám nghìn, trong đó cao thủ cũng nhiều khôn xiết, nhưng trước này chưa từng ai dám nói lời này với mình, xử Trương Húc Đông anh trong nháy mắt.
“Nếu ông nội Bắc Đường đã mạnh đến vậy tại sao ông không tự mình dạy Nguyên Hằng, mà lại muốn để đứa mèo cào như cháu chỉ dạy cậu ấy?” Trương Húc Đông không thể không nghi ngờ mục đích của Bắc Đường Ngạo, thậm chí bản thân anh cũng còn nghi ngờ.
Bắc Đường Nguyên Hằng chính là do ông già này sắp xếp nằm vùng bên mình, giám sát nhất cử nhất động của mình bất cứ lúc nào, có điều nhìn biểu cảm của Bắc Đường Nguyên Hằng, anh ta cũng không biết thân thủ của ông hai mình như vậy, thế nhưng có thể xử sư phụ mình trong nháy mắt.
Bắc Đường Ngạo nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của hai tên nhóc kia, nói: “Húc Đông, cậu đừng cho rằng ông già này có mục đích không rõ ràng, tôi để Nguyên Hằng ở bên cậu chẳng có ý gì khác nữa đâu, tôi cũng muốn dạy cho nó hết kiến thức đời mình cho nó, nó là người kế thừa duy nhất của ba đời nhà họ Bắc Đường.

Chỉ là chuyện này tôi không làm chủ được, về phần tại sao thì cậu đừng hỏi, có hỏi tôi cũng không nói được, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, cậu tự nhiên sẽ rõ thôi.”
Trương Húc Đông càng thêm buồn bực, sự ngầm thừa nhận của Bắc Đường Ngạo không những không giải thích được nghi ngờ mà ngược lại còn tăng thêm, đây rốt cuộc là mất đi cái gì mới khiến một bộ trưởng bộ chính trị không thể nói ra lời, lẽ nào còn có thế lực nào đó ngăn cản Bắc Đường Ngạo dạy võ cho thằng cháu trai cũng mình nữa sao? Có quá nhiều câu hỏi trong này, khiến Trương Húc Đông phải làm quen với ông già này lại lần nữa, thực sự có một chút bí ẩn trong đó.
Cùng lúc đó, bản thân Trương Húc Đông có phải là nên tiếp tục để bang Long thu liễm lại hay không, dường như có một thế lực bí ẩn hùng mạnh trong bóng tối, điều khiển mọi thứ, cho dù là Hồng Môn lớn nhất Trung Hoa cũng chỉ là một quân cờ trong bàn cờ, chuyện này khiến Trương Húc Đông không thể đoán trước được, hơn nữa càng trở nên cẩn thận hơn.
Trông thấy Trương Húc Đông chau mày, Bắc Đường Ngạo vừa cười vừa nói: “Tên nhãi cậu đừng nghĩ nhiều quá, cách tiếp cận của bên trên đối với cậu vẫn còn là một tân binh, nếu không cậu gây ra bao chuyện ở Trung Quốc này, cậu tưởng là cậu làm kín không kẽ hở sao? Hết thảy những thứ này đều là bên trên bảo vệ cậu đấy.”
Mặc dù Bắc Đường Ngạo nói như vậy, nhưng Trương Húc Đông có cảm giác không ổn như cũ, thế lực phía sau quá mạnh, khiến anh có chút cẩn trọng, chỉ là miễn cưỡng nở nụ cường bỏ chuyện này sang một bên.
Sau lần rời khỏi quán trà, lông mày cau có của Trương Húc Đông vẫn không hề dãn ra, chuyện này làm cho Đường Phi và Bắc Đường Nguyên Hằng mặt mày chán nản, nhìn dáng vẻ của anh, chẳng ai biết phải nói gì, vì không ai biết có nên lo lắng hay không.

“Anh Đông, anh nói xem lời ông già Bắc Đường kia nói là thật hay không? Anh sẽ bị ông ta knock out?” Đường Phi rất tự tin vào thân thủ của mình, cũng biết rất nhiều về Trương Húc Đông, vì vậy hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
“Có lẽ là thật đấy, tôi nghĩ ông ấy cũng chẳng cần lừa tôi!” Trương Húc Đông khẽ gật đầu: “Người tới hắn cái tuổi này rồi, lại thêm địa vị đó nữa, sẽ không giả vờ đâu.”
Đường Phi thầm líu lưỡi, nói: “Bà mẹ nó chứ, nếu đến cả anh Đông cũng chết thảm trong tay ông ta vậy thì không phải quá biến thái rồi à.

Nguyên Hằng, tên nhóc cậu có biết ông hai cậu có kỹ năng nào tốt không?”
Bắc Đường Nguyên Hằng lập tức lắc đầu nói: “Nếu không phải ông và sư phụ nói ram tôi vốn chẳng biết, trước nay ông ấy cũng chưa từng thể hiện trước mặt tôi, không ngờ võ công của ông hai tôi giỏi đến vậy mà không dạy tôi, đợi ông ấy đi chầu trời rồi tôi chắc chắn sẽ không để tang cho ông ấy.”
Đường Phi ngẩn người, chợt nở nụ cười, nói: “Thực sự là nên vậy, để công ta mang võ công vào mộ luôn đi!”
“"Đường Phi, cậu dẫn Nguyên Hằng về trụ sở chính đi, tôi muốn yên tĩnh một mình!” Trương Húc Đông đột nhiên nói.
“Anh Đông, không cần tôi theo sao?” Đường Phi thu lại nụ cười nói.
Bắc Đường Nguyên Hằng chêm vào: “Đúng đấy sư phụ, người cũng đừng nghĩ nhiều, dù sau cách biệt cũng quá lớn, có thể ông hai con cố ý dọa người thôi!”
“Không phải, tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút, các cậu về trước đi, ở thành phố Ngọc không lo có người đến gây rắc rối!” Trường Húc Đông vẫn từ chối.
Đường Phi cùng Bắc Đường Nguyên Hằng nhẹ gật đầu, chào Trương Húc Đông rồi rời đi, sau khi bọn họ rời đi, Trường Húc Đông đi bộ không mục đích trên đường phố, nhưng trong đầu lại nghĩ rất nhiều chuyện, nhất là những lời này của Bắc Đường Ngạo, làm cho anh nhận ra rất nhiều thứ, tuy rằng những thứ đó vô cùng xa xôi, mơ hồ, nhưng Trương Húc Đông phải suy xét đến cùng, để phòng sau này mình bị đánh đến trở tay không kịp, bang Long không phải là thứ gì đó nhất định phải có, có lẽ trong mắt những tai to mặt lớn thực sự, có cũng được mà không có cũng chẳng sao….


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện