Tô Tất thật sự không ngờ, Tiểu Cảnh lại xuất hiện vào thời khắc mấu chốt như vậy, hơn nữa lại mang đến cho nàng hy vọng to lớn.
Trong lúc Tô Tất đng vui mừng sung sướng thì nàng đột nhiên cảm giác được biến đổi nho nhỏ trong cơ thể, nàng cảm giác được linh lực toàn thân đều tập trung toàn bộ vào ót.
Từ nhất cấp đột phá đến thập cấp, nếu như tình huống hiện tại mà vẫn còn không rõ là do nguyên nhân gì thì nàng tu luyện cũng thực quá uổng phí rồi.
Có khi họa vô đơn chí, nhưng cũng có khi lại song hỷ lâm môn. Đúng lúc Tô Tất vừa tìm thấy hy vọng, linh lực trì trệ lâu nay của nàng lại bắt đầu ngưng tụ chuẩn bị đột phá.
Ngay từ đầu nàng đã lĩnh hội được cảnh giới của nhanh và chậm, vừa rồi dưới sự giúp đỡ của Tiểu Cảnh nàng lại lĩnh hội được nhịp điệu của nước và gió, hơn nữa sau cùng nàng lại còn tập trung xuất thần, còn có sự trợ giúp của Ngọc Vân Đình, bản thân bị giam tại đỉnh thập cấp lâu nay, nếu còn không thể đột phá, vậy thì chỉ có thể nói ông trời thực không có mắt.
Không ngờ một khắc trước còn không chạm tới được cảnh cửa, một khắc sau lại có thể như nguyện, sự đời biến hóa quá nhanh, ngay cả Tô Tất cũng có chút phản ứng không kịp.
Bên trong nội điện, nằm trên một sợi thừng, Nguyên Du Vân hai tay gối sau đầu bị sự dao động trong không khí thức tỉnh, hắn dụi dùi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lắng tai nghe, đột nhiên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.
Nha đầu kia đến tột cùng là số mệnh phân chó gì vậy? Vậy mà lại có thể đột phá thành công?
Vốn theo tính toán của hắn, còn cần nửa năm nữa mới có thể đột phá tới tiên thiên. Ngẫm tới thiên phú biến thái của Tô Tất, Nguyên Du Vân tính toán như vậy là đã rất không khách khí rồi, vậy mà Tô Tất lại cứ như vậy hoàn thành trước thời gian nửa năm….Đến nước này, thiên phú biến thái của Tô Tất trong cảm nhận của Nguyên Du Vân lại được nâng lên một tầm cao mới.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi đi, mới đó đã tới hẹn hai năm.
Trong quãng thời gian này, Tô Tất từ đơn thuần dùng linh lực chống chọi leo cầu thang, chuyển sang rót linh lực vào Ngọc Văn Địch, rồi dùng Ngọc Văn Địch thổi ra giai điệu xua đuổi thần quang. Ca khúc đầu tiên Tiểu Cảnh đưa cho Tô Tất có giai điệu cực hòa hoãn, ca khúc thứ hai nhanh gấp đôi, ca khúc thứ ba lại tiếp tục nhanh gấp đôi ca khúc thứ hai, về sau, bởi vì giai điệu quá mức quyết liệt, ngón trỏ Tô Tất bị ma sát cho máu me đầm đìa, thế nhưng nàng lại vẫn không ngừng luyện tập.
Khiến cho người ta kinh ngạc chính là, máu tươi chảy vào Ngọc Văn Địch, nhưng trong phút chốc lại bị hấp thụ sạch sẽ, mà ống áo lúc đầu vốn xanh thẫm trong suốt, giờ lại mơ hồ xuất hiện huyết sắc âm trầm. Từ đó về sau, Ngọc Vân Địch và nàng lại càng ngày càng đúng nhịp, một người một sáo tâm ý tương thông, phối hợp thập phần ăn ý.
Tô Tất không hiểu bí ẩn trong đó, nhưng Tiểu Cảnh biết, chỉ có điều hắn không nói cho Tô Tất, nguyên nhân sâu xa này, hắn vẫn là không thể nói ra. Tô Tất đôi khi rất muốn túm cổ áo hắn, vừa lắc hắn vừa gào thét, hỏi cho rõ rốt cuộc trong cái đầu nhỏ của hắn đang che giấu bí mật gì, hắn xuất hiện bên cạnh nàng thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ ủy khuất kia, Tô Tất lại chỉ biết thở dài ôm trán.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng trước thời hạn hai năm.
Trong hai năm này, Tô Tất như nguyện đứng trên bậc thứ một nghìn. Sự nỗ lực trong thời gian này của An Á cũng được báo đáp, nàng mặc đù không tiếp tục đột phá, nhưng cũng đã lên tới đỉnh cửu cấp, chỉ cần có cơ hội là nàng sẽ có thể lập tức đột phá lên thập cấp. Một đạo tặc thập cấp ở đại lục này có nghĩa là gì, cũng thật đúng là khó nói.
Nguyên Du Vân từ xa bay tới, trêu tức gõ lên đầu Tô Tất một cái, cười đến rực