Nguyên Du Vân ngửa đầu lẳng lặng nhìn Tô Tất, cắn chặt môi, đáy mắt vừa hưng phấn lại vừa bi thương…
Lời tiên đoán nói rằng, mấy nghìn năm sau, sẽ có một linh hồn từ dị thế xuất hiện, thần quang sẽ phải mở đường cho nàng, linh thú vạn năm sẽ vì nàng mà hộ tống, cuối cùng, nàng sẽ tìm được vương miện ngũ tinh, dùng máu tươi thức tỉnh đức vương đang say ngủ, sau đó….
Nhưng hầu như không có một ai tin vào lời tiên đoán này, bởi vì thần quang ẩn chứa uy lực cường đại, phàm là người muốn đi lên đều phải chịu uy áp và lực cản của nó, thần quang cường thế bá đạo là vậy, sao lại có thể vì người khác mà mở đường? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Thế nhưng toàn bộ sự việc xảy ra trước mắt thì phải giải thích như thế nào đây?
Phàm là chỗ Tô Tất lướt qua, thần quang đều dạt qua hai bên, chỉ sợ tránh không kịp, việc này không phải hoàn toàn ứng nghiệm với lời tiên đoán sao? Về phần linh thú vạn năm, Tiểu Tuyết Hồ lại cũng vừa đúng vạn năm tuổi. Một cái cứ cho như là trùng hợp đi, nhưng hai cái còn là trùng hợp sao?
Nếu như toàn bộ đều là sự thật, vậy hắn nên làm như thế nào, để cho tất thảy thuận theo tự nhiên, hay là ra tay can thiệp? Trước giờ vẫn luôn coi Tô Tất là thân đệ đệ hoặc thân muội muội, hắn không hy vọng Tô Tất vì vậy mà xảy ra chuyện, nhưng trên vai hắn lại đang gánh vác rất nhiều sinh mạng….Bảo hắn phải chọn như thế nào bây giờ?
Tô Tất không biết khúc mắc trong lòng Nguyên Du Vân, hiện giờ nàng đã ung dung bình tĩnh như dạo chơi mà bước lên bậc thứ một nghìn, sau khi đến nơi, nàng xoay người lại mà cười, vẫy tay ra hiệu cho Nguyên Du Vân. Thấy Nguyên Du Vân không phản ứng, tính ham chơi của nàng lại nổi lên, thịch thịch thịch tiếp tục bước lên trên.
“Xuống đi, ngươi thắng rồi.” Ống tay áo của Tô Tất bị giữ chặt, nàng xoay người lại không khỏi kinh ngạc, Nguyên Du Vân không biết từ lúc nào đã lên đến nơi, kéo ống tay áo của nàng ngăn lại.
Nghe thấy chính miệng Nguyên Du Vân thừa nhận nàng thắng, tâm tình Tô Tất lập tức hân hoan phấn khởi, nhưng nàng lại nhanh chóng nhớ tới một việc, không khỏi muốn tự gõ vào đầu. Vì thế nàng liền kéo tay Nguyên Du Vân, cười khẽ dựa sát vào, nịnh nọt nói, “Đại ca, chúng ta đổi điều kiện đánh cược được không?”
Cung điện này cũng không biết có gì cổ quái, giống như có một bức tường vô hình cắt đứt liên lạc của nàng và Tiểu Tuyết Hồ. Trước đây cho dù có cách bao xa đi nữa, Tô Tất đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Tuyết Hồ, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn bặt vô âm tín. Chỉ cần ra khỏi cung điện này, nàng và Tiểu Tuyết Hồ hẳn sẽ có thể tìm được nhau, nhưng vấn đề là không đánh bại Nguyên Du Vân thì nàng căn bản là không ra được a. Cho nên nàng lúc này mới muốn đổi điều kiện đặt cược thành ra thôn tỷ thí.
Nàng sở dĩ từ đầu không tính đến chuyện này, là vì nàng vẫn luôn coi Bạch Đỉnh Thiên là đối thủ duy nhất, quên mất còn có Nguyên Du Vân.
Nguyên Du Vân tức giận mà vò vò tóc nàng, cuối cùng vỗ lên gáy nàng một cái, “Cũng được, chỉ cần có thể không chút trở ngại lên được bậc cao nhất thì ngươi sẽ thắng, bởi vì ngay cả ca ca ta cũng không cách nào đứng tại bậc cao nhất đó.” Lời của Nguyên Du Vân là thật, hắn muốn thành công còn phải vượt qua ba bậc cuối cùng. Nếu Tô Tất có thể lên tới đó, chứng tỏ nàng so với hắn còn mạnh hơn, vậy thì hắn thua nàng cũng là lẽ đương nhiên.
Nếu nàng thật sự có thể lên tới đó, vậy hắn cũng không quan tâm tương lai lời tiên đoán nói sẽ ra sao nữa, đều để mặc toàn bộ thuận theo tự nhiên.
Tô Tất không khỏi có chút do dự. Tới bậc cao nhất sao? Tiểu Cảnh có năng lực làm được, Tô Tất cũng đã thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể thành công.
Trong thời gian một năm rưỡi, Tô Tất không ngừng luyện tập cùng Ngọc Văn Địch, tâm ý tương thông, cảm xúc của nàng bị Ngọc Văn Địch hút lấy, đánh thực Tiểu Cảnh đang tham ngủ bên trong, hắn dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, dùng tâm ý giao tiếp với Tô Tất.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng lo, tỷ đi lên cũng như ta đi lên, để ta giúp tỷ lên là được rồi.” Tiểu Cảnh vỗ vỗ lồng ngực nhỏ của mình, tự đề cử.
“Có thể đổi thành ngươi tất nhiên là tốt rồi, thế nhưng sao có thể dưới mắt đại ca mà giả mạo được? Mức độ khó khăn hình như hơi cao rồi.” Tô Tất nhíu mày.
Tiểu Cảnh nghĩ nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên, khuôn mặt thanh tú trắng nõn hồng lên, “Tỷ tỷ không biết đấy thôi, ở trên chỗ cao nhất ấy có một thứ rất tốt, vật này được người đời xưng là “Thiên Địa Thánh Quả”, có hình dạng với kích thước giống quả lê, chỉ có điều ở trong quả được chia làm hai phần, một bên có màu đỏ, bên kia có màu đen. Linh khí thiên địa vì quá nồng đậm nên mới sinh ra hai quả Thiên Địa Thánh Quả này.”
Vẻ mặt của Tô Tất lập tức phấn chấn, nhưng nàng cũng nhanh chóng nổi giận, “Ngươi không phải là ảnh ảo sao? Làm sao có thể hái được hái được hai quả thánh kia?”
“Việc này tỷ tỷ không cần lo lắng, tỷ tỷ cứ đánh cược với hắn đi, phần còn lại Tiểu Cảnh sẽ giúp tỷ lo.”
Tô Tất gật đầu, đang muốn trả lời Nguyên Du Vân, thì thấy hắn đang lo lắng nhìn mình, nghi ngờ trong mắt càng thêm rõ rệt, hắn cuối cùng còn giơ hai ngón tay lắc lắc trước mặt Tô Tất.
“Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ? Vẻ mặt lúc thì buồn rười rượi, lúc thì lại cao hứng, chẳng lẽ là đến tháng đồ gì đó trên người bị bẩn sao? Ai nha, đừng dọa ca ca như vậy chứ, ca ca sẽ sợ đó.” Nguyên Du Vân vẻ mặt không đứng đắn, còn làm bộ lùi về phía sau một bước.
Tô Tất tức giận trừng mắt nhìn hắn, hai tay khoanh trước ngực, ngữ khí cao cao tại thượng, dương cằm, mặt hất lên trời nói, “Ca ca, trước không nói đến việc có hái được hay không, ta chỉ hỏi huynh, ở tầng trên cùng có phải có trồng một cây Thiên Địa, trên cây có hai Thiên Địa Thánh Quả không?”
“Ngươi…. Ngươi sao mà biết?” Vẻ mặt Nguyên Du Vân khẽ biến, kinh ngạc trừng lớn hai mắt. Tại tầng cao nhất của cung điện, quả thực có trồng một cây Thiên Địa, cần một ngàn năm để lớn, ngàn năm để ra hoa, ngàn năm để kết quả, giờ đã ba ngàn năm trôi qua, cũng chỉ mới ra được hai quả đó.
Nguyên Du Vân sở dĩ kinh ngạc, là vì hắn mặc dù không thể đi tới bậc cuối cùng, nhưng với chiều cao cộng thêm thị lực của hắn, hiển nhiên có thể nhìn thấy Thiên Địa Thánh Quả cách đó không xa. Mùi hương thơm ngát, linh lực tràn trề khiến hắn cũng phải chấn động. Nhưng mỗi lần hắn cũng chỉ có thể thèm nhỏ dãi, ba bước cuối cùng khoảng cách như trời với đất, khiến hắn nhìn được nhưng sờ không được.
Vấn đề là….Chuyện ở trên đó có Thiên Địa Thánh Quả cả thôn chỉ có mình hắn biết, ngay cả Bạch Đỉnh Thiên cũng không biết, hiện tại Tô Tất có thể một mạch nói ra, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ là nàng ít nhất cũng có thể lên đến chỗ có thể nhìn thấy Thiên Địa Thánh Quả.
“Đại ca, huynh đừng hỏi ra làm sao ta biết về sự tồn tại của Thiên Địa Thánh Quả, huynh chỉ cần nói cho ta biết, huynh có muốn có được Thiên Địa Thánh Quả hay không?” Dù sao cũng có hai quả, bọn họ mỗi người một quả rất công bằng.
“Ngươi chắc chắn có thể hái được sao? Phải biết rằng cây Thiên Địa chính là linh vật của đất trời, không thể dùng tay chạm vào, nói cách khác nếu dùng tay sẽ có thể bị cây Thiên Địa thôn tính.” Nguyên Du Vân sợ Tô Tất không biết sự lợi hại của nó.
“Những việc này ta đều biết, có phải chỉ cần hái được Thiên Địa Thánh Quả, huynh liền để ta thắng?” Những điều này Tiểu Cảnh cũng đã nói với nàng, hoàn toàn không thành vấn đề, cho nên Tô Tất mới có thể không chút sợ hãi như thế.
“Đương nhiên, chỉ cần ngươi có thể hái được Thiên Địa Thánh Quả, ta lập tức nhận thua, chỉ có điều một ải Bạch Đỉnh Thiên này ta không thể đảm bảo.”
“Bạch Đỉnh Thiên sao? Hừ” Để đối phó với hắn, Tô Tất đã nghĩ được một chút