Translator: Nguyetmai
"Không giải thích rõ ràng mà còn mong sống sót rời khỏi đây?"
Lúc này, bên tai đám đông không ngừng vang lên từng câu nói rành rọt nhưng bình tĩnh của Vân Tiên.
Những lời như vậy thật sự có thể xuất phát từ miệng của một cô bé vị thành niên sao?
Nếu mới đầu Vân Tiên đã nói như vậy thì tuyệt đối không ai có mặt ở hiện trường cho là thật.
Nhưng giờ chỉ nhớ lại hai đòn ra tay vừa rồi của Vân Tiên, mọi người liền cảm thấy rùng mình.
"Tao nhổ vào! Con nhỏ chết tiệt, mày nói gì, mày muốn dọa tao ấy hả? Bà đây bị dọa từ nhỏ tới lớn rồi, lẽ nào còn sợ mày sao!"
Ả bồ nhí này vốn không phải là kẻ dễ đối phó. Vừa rồi ả ta nghĩ mình chẳng được lợi lộc gì, đang định thừa lúc lộn xộn bỏ chạy. Thật không ngờ, Vân Tiên vẫn còn ra tay. Tính xấu của ả ta lập tức bùng phát, lớn tiếng với Vân Tiên.
Thật ra ả bồ nhí này cũng là người trấn Tân Giang, tầm ba mươi tuổi. Nhưng do chăm sóc da dẻ tốt nên nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi.
Ả ta đi theo Vân Cương là bởi vì con ma bài này không phải lần nào tới sòng bạc cũng bị thua tiền.
Thậm chí có nhiều khi Vân Cương còn thắng cả trăm, cả nghìn tệ, vớt được một số tiền lớn.
Đương nhiên Vân Cương không bao giờ mang số tiền thắng được từ sòng bạc về nhà. Ông ta đưa hết số tiền đó cho bồ nhí mua túi hàng hiệu, ăn ngon, mặc đẹp, sống sung sướng như thần tiên.
Chính vì vậy ả bồ nhí mới bám theo ông ta.
Còn Tần Y Nhu đến tận ngày hôm nay vẫn tưởng Vân Cương chưa từng thắng ở sòng bài bao giờ thì làm sao biết được tiền mà ông ta thắng được dùng để nuôi bồ.
Đương nhiên, sở dĩ hôm nay ả bồ nhí này tới đây là vì Vân Cương đã biến mất dạng, lại còn vay nặng lãi. Ả ta thấy cây rung tiền của mình không còn nên tới làm loạn ở nhà Tần Y Nhu.
Ả ta còn muốn đòi phí bồi thường. Đương nhiên Tần Y Nhu không chịu đưa. Kết quả hai bên giằng co rồi cãi vã, thành ra cục diện hiện tại.
Vân Tiên không thèm để
tâm tới lời dọa nạt hùng hổ của ả bồ nhí, cô tiếp tục đi về phía ả ta.
"Tiểu Tiên, con định làm gì?"
Vân Chính thấy Tiểu Tiên bước tới thì thốt lên.
Tim ông đập mạnh, cảm giác sẽ có chuyện xảy ra.
Phía bên ả bồ nhí hoàn toàn không ý thức được sự nguy hiểm. Ả ta còn sửa sang lại tóc tai, phất tay, nhìn Vân Tiên với vẻ khinh miệt, tiếp tục châm chích: "Bà mẹ già của mày không quản được chồng vụng trộm, lại còn trách tao sao? Nói cho mày biết, loại phụ nữ vừa già vừa xấu như mẹ mày, chết cũng không đủ… Á!"
Chữ cuối cùng hoàn toàn mắc nghẹn trong miệng ả bồ nhí. Vân Tiên tiến tới, thoắt một cái đã đứng ngay trước mặt ả ta.
Cô hung hăng túm lấy tóc ả lôi đi.
"Á! Mày, mày định làm gì? Con nhóc chết tiệt, đồ đê tiện! Còn không bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra…"
Mấy lần ả ta định phản kháng nhưng phát hiện ra bản thân không thể đụng tới nổi vạt áo của Vân Tiên. Ả ta hoàn toàn không nhận ra sự im lặng của Vân Tiên nghĩa là xui xẻo sắp đến với ả. Giọng điệu ả càng thêm độc địa hơn.
"Bà vừa giật không ít tóc của mẹ tôi. Bây giờ, phải trả lại."
Một tay Vân Tiên túm tóc ả bồ nhí, giọng nói trầm thấp truyền tới tai của tất cả mọi người.
Đám đông lại lần nữa cảm thấy rùng mình.
Một giây sau, cảnh tượng khiến người ta kinh sợ đã xuất hiện.
Một tay Vân Tiên ghìm ả bồ nhí, tay còn lại hung hăng giật tóc ả ta giống như nhổ lông dê. Từng túm tóc trên đầu ả bồ nhí bị Vân Tiên giật đứt.
Vân Tiên giật hết túm này tới túm khác. Cho tới khi ả ta hét chói tai rồi hôn mê bất tỉnh, mái tóc cũng được cho là đẹp bị nhổ sạch, máu trên da đầu không ngừng chảy ra thì cô mới dừng lại.