Translator: Nguyetmai
Lúc này, ả bồ nhí té xuống đất, đầu bóng loáng, tóc đen rơi rớt khắp mặt đất, da đầu không ngừng chảy máu.
Nhưng xung quanh lại không có ai tiến lên.
Từ xưa đến nay, bồ nhí chính là sự tồn tại khiến mọi người cảm thấy chán ghét và ghê tởm, huống chi ả bồ nhí này biết mình làm kẻ thứ ba mà còn cố tình đi gây sự với người khác.
Ngoại trừ Tần Y Nhu còn đang chìm sâu trong sự bi thương nên không chú ý tới động tác của Vân Tiên, những người khác đều rợn tóc gáy nhìn Vân Tiên.
Thậm chí còn có vài người quay mặt đi, không dám nhìn cảnh tượng máu me thế này.
"Sau này, ai dám bắt nạt mẹ tôi thì đây chính là kết cục của kẻ đó!" Vân Tiên trầm tĩnh một cách đáng sợ, cô bình thản nói, đồng thời ngón tay cũng chỉ về phía bồ nhí đang nằm hôn mê trên đất.
"Với lại, nếu ai dám huyên thuyên chuyện hôm nay ra ngoài, tôi đảm bảo người đó sẽ vĩnh viễn không mở miệng được nữa. Nếu các người không tin thì cứ thử xem!" Đôi mắt thâm thúy liếc nhìn mấy người đứng nhiều chuyện một vòng.
Vân Cương nuôi bồ nhí, bồ nhí còn hùng hổ đến đây đòi tiền, hành hung vợ ông ta như thế.
Vân Tiên biết nếu cô không nói ra mấy lời này thì không lâu sau, đám người đứng nhiều chuyện ở đây sẽ ba hoa chích chòe, thêm mắm dặm muối rồi kể chuyện này ra ngoài.
Còn cô cũng sẽ không khoan nhượng để chuyện này xảy ra.
Có lẽ vì hành động vừa rồi của Vân Tiên quá hung ác nên không ai trong số những người ở đó dám lên tiếng.
Trong lòng mọi người chỉ có một ý nghĩ: Cô bé mới mười lăm tuổi này làm ra chuyện độc ác như thế mà mắt cũng không hề chớp một cái.
Không lâu sau, mấy người đứng xem cũng giải tán, tản ra không nói tiếng nào.
Vân Chính do dự một hồi rồi mới đi về phía Vân Tiên, nhìn cháu gái đã trở nên xa lạ của mình, miệng mấp máy: "Tiểu Tiên, con…"
Lời nói tới miệng nhưng lại do dự không nói ra.
Ông cũng không thể khuyên Vân Tiên bỏ ba nó đi. Dù sao đó cũng là em trai ruột của ông.
"Bác cả, cảm ơn bác đã bảo Hiểu Á tới báo cho con biết, con đưa mẹ về trước đây ạ!" Vân Tiên lên tiếng, hóa giải bầu không khí gượng gạo, cô đi tới đỡ Tần Y
Nhu đang ngồi trên ghế đẩu dậy, chậm rãi đi về nhà.
Vân Cương là kẻ gây ra tất cả mọi chuyện, giờ đây ông ta lại một mình chạy trốn, ném mấy chuyện rắc rối lại cho Tần Y Nhu giải quyết.
Vân Tiên nghĩ, cô không thể để mẹ mình sống với một người đàn ông như vậy nữa.
Cắt không đứt, chải còn loạn.
Chuyện này nên kết thúc từ lâu rồi.
Sau khi về nhà, Vân Tiên đỡ Tần Y Nhu ngồi xuống ghế rồi rót một ly nước ấm cho bà.
Tần Y Nhu im lặng, thậm chí không nói được nửa câu suốt quãng đường về nhà, điền này khiến Vân Tiên cũng rất đau lòng.
Mấy hôm trước, Tần Y Nhu gặp chuyện không may, Vân Cương là chồng lại không biết chạy đi đâu, bây giờ lại có bồ nhí tìm tới tận cửa.
Ông ta còn thiếu một đống nợ, bản thân lại chạy trốn bặt vô âm tín.
Mặc dù món nợ đó Vân Tiên đã trả xong, nhưng người như vậy không xứng làm ba cô.
Buổi tối, Vân Tiên nấu bữa tối cho Tần Y Nhu xong xuôi, đúng năm giờ năm mươi phút cô ra khỏi nhà. Cô vẫn còn nhớ lời mời của Lý Hưởng Dịch.
Nhưng tình trạng hiện giờ của Tần Y Nhu làm cô rất lo lắng.
"Mẹ, con ra ngoài một lát, mẹ nhớ phải ăn cơm tối nha! Sức khỏe là của mình, mẹ đừng làm khổ bản thân!" Vân Tiên đi tới trước mặt Tần Y Nhu, giơ tay vén mấy sợi tóc bạc ra sau tai bà, chân thành nói.
"Tiểu Tiên, con cứ đi đi! Mẹ không sao, mẹ thật sự không sao đâu!" Tần Y Nhu khẽ nhếch khóe môi trắng bệch lên, miễn cưỡng nói ra một câu. Để Vân Tiên không phải lo lắng, bà nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
Vân Tiên gật đầu, cô cũng biết lúc này có lẽ mình nên để cho Tần Y Nhu có một chút thời gian yên tĩnh một mình. Vì thế, sau khi sắp xếp xong tất cả, cô đi ra ngoài, tiến về phía quán bar mới mở mà Lý Hưởng Dịch đã nói.