Editor: Nguyetmai
Lần này Vân Trung tới đương nhiên là cũng muốn khuyên nhủ Tần Y Nhu. Mục đích của ông cũng giống như Lữ Lan Hoa, chính là hòa giải.
Chỉ có điều thái độ không gay gắt như Lữ Lan Hoa.
Nhưng vừa nãy, ông đã đưa ra quyết định khác.
Con dâu thứ Tần Y Nhu gả cho đứa con trai bất hiếu này của ông là làm khổ người ta. Lấy chồng bao năm như vậy nhưng chưa từng có được ngày nào yên ổn, mà những ngày khổ cực thì lại không ít.
Trong lòng ông cảm thấy rất có lỗi với Tần Y Nhu. Con gái nhà người ta đang yên đang lành, sau khi theo thằng con bất hiếu của ông thì cuộc sống càng ngày càng tệ. Vân Trung dứt khoát lùi một bước, quyết định buông tay.
Lời nói của Vân Trung khiến cho mấy người có mặt đều kinh ngạc.
Tần Y Nhu không ngờ ba chồng ngày thường ít nói, nhưng đến lúc có việc thì ông lại là người đứng ra nói đỡ cho mình.
Bà cũng hạ quyết tâm, sau khi đưa Tiểu Tiên và Tiểu Dịch đi, sắp xếp cuộc sống ổn thỏa rồi sẽ không quên trở lại thăm ông.
"Gì cơ? Tôi không đồng ý! Nói thế nào thì tôi cũng không đồng ý để cô ta đưa cháu tôi đi!" Lữ Lan Hoa vừa nghe xong lập tức phản đối. Bà ta trừng mắt, hung dữ lườm Tần Y Nhu và Vân Tiên.
"Bà già đáng chết! Bà mau câm miệng cho tôi! Chúng ta nợ Y Nhu như thế là đủ rồi. Lẽ nào bà muốn cả đời tôi phải cắn rứt lương tâm hay sao?" Vân Trung vừa nói vừa đập mạnh lên bàn mấy lần, tức giận quát Lữ Lan Hoa. Suýt nữa thì tát cho bà ta một cái.
Dù sao thì Lữ Lan Hoa cũng rất sợ cơn giận của Vân Trung. Tuy bà ta rất phẫn nộ nhưng cuối cùng cũng không cam lòng mà ngậm miệng.
Vân Trung thở hổn hển vài hơi, cố gắng để giọng nói của mình trở lại bình thường. Ông nhìn về phía Tần Y Nhu và Vân Tiên, khẽ thở dài: "Y Nhu, khi nào thằng con bất hiếu Vân Cương trở về thì hai đứa hãy làm thủ tục ly hôn đi. Căn nhà này mấy đứa cứ tiếp tục ở, ôi… nghiệp chướng… Đây đều là nghiệp chướng…"
Vân Trung vừa nói vừa thở dài, kéo lê thân thể nặng nề của mình chậm rãi đi ra ngoài.
Ông muốn về nhà.
Vân Trung vừa bước ra khỏi nhà, Lữ Lan Hoa lập tức quay đầu lại, hung dữ trừng mắt với Tần Y Nhu: "Nếu muốn cút thì mau cút sớm đi! Căn nhà này là tài sản của thằng Cương nhà tao!"
Nói xong, bà ta lại hung hăng lườm Vân Tiên, sau đó đi theo Vân Trung ra ngoài.
Vân Chính vô cùng xấu hổ, ông cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ cười gượng một tiếng rồi rời đi.
Để lại Tần Y Nhu
và Vân Tiên còn chưa kịp hoàn hồn.
"Mẹ!" Vân Tiên thấy những người kia cuối cùng cũng rời đi, mới nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tần Y Nhu, vỗ vỗ mấy cái trấn an bà.
"Mẹ, ngày tháng đau khổ trước đây đều qua cả rồi. Chỉ cần mẹ, anh trai và con, ba người chúng ta còn ở đây thì có khó khăn gì mà không thể vượt qua chứ?" Vân Tiên ôm Tần Y Nhu, thấp giọng an ủi.
Tuy Tần Y Nhu không hề nói tiếng nào nhưng Vân Tiên có thể cảm giác được nước mắt của bà đã thấm ướt vai cô.
Chỉ cần chúng ta còn ở đây thì có khó khăn gì mà không thể vượt qua chứ?
Vân Tiên định nhân cơ hội này trực tiếp chuyển nhà tới thành phố Long Môn, rời khỏi trấn Tân Giang triệt để.
Đương nhiên kế hoạch này cũng không còn xa nữa.
Thứ Hai, thứ Ba tuần sau là kì kiểm tra hàng tháng. Trận thi đấu bóng rổ được sắp xếp vào sáng thứ Sáu.
Thứ Hai thứ Ba thi tháng sắp đến, nhiều bạn trong lớp đều nhăn mặt nhăn mày.
Nếu thành tích kiểm tra hàng tháng không tốt, thành tích gửi về để phụ huynh biết được sẽ bị ăn mắng. Cho nên lúc kì kiểm tra còn chưa bắt đầu, tất cả học sinh đều cầm sách vở ôn tập, nước đến chân mới nhảy.
"Tiểu Tiên, cậu chuẩn bị đến đâu rồi?" Sắp đến giờ thi, Lữ Phi Yến đau khổ nhìn Vân Tiên, có chút lo lắng.
"Không vấn đề." Vân Tiên đáp lại.
Cô không cần chuẩn bị cũng được. Dù sao thì bài thi với trình độ này cô có thể làm được dễ như trở bàn tay.
Ai cũng biết thành tích học tập của Vân Tiên trong lớp là đếm ngược từ dưới lên.
Mỗi lần kiểm tra Vân Tiên đều là người phiền não nhất.
Vậy nên câu nói "không vấn đề" của Vân Tiên đã khiến cho không ít bạn học để ý.
Ai ngờ lời này của Vân Tiên lại bị Vương Nhu Nhu nghe thấy. Chuyện lần trước Vương Nhu Nhu vẫn còn ghi hận. Vừa nghe Vân Tiên nói "không vấn đề" về chuyện học tập, cô ta không nhịn được bước tới châm chọc.
"Ôi chao, Vân Tiên, lần này cậu định thi được mấy điểm? Cậu phải cố gắng lên đó, đừng có tiếp tục với cái thành tích đếm ngược khiến cho lớp chúng ta thụt lùi!"