Đặc Công Vườn Trường

Đấu một trận bóng rổ lại mạnh mẽ như vậy


trước sau

Editor: Nguyetmai

Sự khiêu khích của Vương Nhu Nhu cũng không khiến cảm xúc của Vân Tiên thay đổi chút nào.

Ngược lại, Vân Tiên còn nhếch mép nói: "Cảm ơn lời chúc của cậu."

Ngừng một lúc, cô bồi thêm một câu: "Tôi cũng xin gửi lại những lời này cho cậu đấy!"

"Cậu!" Vương Nhu Nhu không ngờ rằng Vân Tiên sẽ đáp trả như vậy. Cô ta cắn lưỡi tức giận.

Đột nhiên Vương Nhu Nhu nhớ ra chuyện gì đó, cô ta cười nhạt hai tiếng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vân Tiên: "Mồm miệng có lanh lợi hơn cũng làm được gì chứ? Có bản lĩnh thì bài kiểm tra sắp tới cậu đạt được kết quả như tôi đi rồi nói."

Vân Tiên đã sớm biết rằng thành tích của "bản thân" rất kém, hơn nữa còn đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, thậm chí là đội sổ của toàn trường.

Mặc dù thành tích học tập của Vương Nhu Nhu không thật sự xuất sắc, nhưng trong lớp, cô ta luôn đứng ở trong top mười.

Vương Nhu Nhu chắc mẩm thành tích học tập của Vân Tiên không thể nào vươn lên được nên mới nói ra những lời như vậy.

"Vậy cậu cứ chờ đó mà xem. Còn bây giờ xin cậu nhường đường cho, bởi vì nhìn cậu rất chướng mắt." Vân Tiên nheo mắt nhìn ra xa và nói.

Vương Nhu Nhu nghe xong, cơn giận càng bốc lên ngùn ngụt, vùng vằng bỏ đi. Trong lòng vẫn còn nghĩ tới ngày công bố kết quả kiểm tra định kỳ hàng tháng, cậu mau chóng tìm một góc mà ngồi khóc đi.

Vương Nhu Nhu vừa rời khỏi, đôi tai của Vân Tiên cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Sắp bắt đầu buổi kiểm tra rồi!

Sau khi nhận được đề thi, Vân Tiên cũng không vội vã đặt bút viết.

Mỗi lần kiểm tra cô đều chỉ dùng thời gian mười phút để hoàn thành bài thi, thời gian còn lại cô thường nằm bò ra bàn đánh một giấc.

Các thầy cô giám thị đã sớm quen với những thí sinh có thành tích học tập không tốt ngủ ngay trong phòng thi, nên lờ đi coi như mình không nhìn thấy gì.

Còn Vương Nhu Nhu nhìn thấy Vân Tiên chỉ đặt bút viết được một chút, ý cười bên môi càng thêm rõ ràng.

Nhìn xem, ban nãy còn tỏ ra lợi hại lắm cơ mà! Chẳng phải chỉ ngồi viết được mười phút đã tịt ngóm rồi sao?

Ha ha, chắc đến tám phần vì đề bài quá khó, không thể làm rồi!

Vương Nhu Nhu đâu biết rằng Vân Tiên chỉ dùng mười phút đã viết xong hết tất cả đáp án vào bài thi.

Sau khi bài kiểm tra vào thứ Hai và thứ Ba của kỳ thi định kỳ hàng tháng được hoàn thành và thu lại, các giáo viên cũng không có ý định vội chấm bài.

Lần thi định kỳ hàng tháng này là lần thi chung của cả năm trường, mọi bài thi sẽ được đóng gói gửi lên trên để kiểm tra và chấm điểm.

Vì vậy, kết quả sẽ được biết muộn hơn bình thường vài ngày.

...

Thứ Sáu.

Sáng sớm, từng cơn gió nhẹ thoảng qua trong nắng mai ấm áp,
phủ lên cơ thể Vân Tiên một tầng ánh vàng rực rỡ.

Hôm nay Vân Tiên buộc tóc đuôi ngựa, trông tràn đầy năng lượng.

Cô đeo cặp sách một bên vai, nét mặt thả lỏng, thoải mái đi vào cửa chính của phòng học.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi í ới của Lý Hưởng Dịch: "Vân Tiên, cậu nhanh đến sân thể dục đi, trận bóng rổ sắp bắt đầu rồi đó! Mấy thằng ranh bên trấn Đông Giang đã đợi ở sân thể dục trường mình lâu rồi. Chúng ta không thể mất khí thế từ đầu trận được."

Vân Tiên khẽ mím môi, cô không trực tiếp trả lời Lý Hưởng Dịch mà lập tức hành động.

Lúc này, Vân Tiên đứng ngay trước cửa phòng học, vừa nghe thấy những lời của Lý Hưởng Dịch, cô nhanh tay cầm chiếc cặp ném lên bàn học của mình cách chỗ đang đứng vài mét.

Cú ném cực chuẩn!

Trực tiếp ném thẳng chiếc cặp từ cửa lớp vào đến bàn học của bản thân một cách chuẩn xác, không chệch một centimet nào. Vân Tiên quay người cùng Lý Hưởng Dịch chạy đến sân thể dục.

Bỏ lại các bạn học trong lớp ngẩn ngơ.

"Trời ơi, Vân Tiên ngầu quá!" Yên ắng một hồi, có nam sinh không cầm lòng được mà thốt lên.

"Trước đây tôi luôn coi thường việc Vân Tiên đại diện trường ta tham gia thi đấu bóng rổ, nhưng vừa rồi thấy kỹ thuật của cậu ấy thì tôi phục sát đất rồi. Đi thôi, chúng ta đến sân thể dục cổ vũ cho Vân Tiên của lớp mình nào."

Một đám nam sinh trong lớp láo nháo kéo nhau ra sân thể dục.

Lữ Phi Yến cũng đã có mặt ở sân thể dục từ sớm, tìm một vị trí tốt để cổ vũ cho Vân Tiên.

Trận đấu bóng rổ giữa hai trường trấn Tân Giang và trấn Đông Giang được tổ chức tại thị trấn Tân Giang.

Cũng chính vì được tổ chức tại trường học nên hầu hết giáo viên và học sinh cả trường đều tập trung ở sân thể dục.

Ngay lúc này, các thành viên đội bóng rổ đã tập trung trên sân. Cả đội ai cũng cao to vạm vỡ, chỉ riêng Vân Tiên bé nhỏ gầy yếu, nhìn sao cũng thấy mong manh dễ vỡ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện