Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Thiên Vân
Beta: Angela+Tố Hiên
Hoàn cảnh của cô ấy cũng không khác Diệp Thiều Hoa là mấy, đặc biệt khi biết cha mẹ cô đã mất, Thư Mạn càng chiếu cố cô nhiều hơn.
Hai người quen biết nhau không lâu lắm, nhưng lại như chị em.
Bây giờ lần đặt cược này quá lớn, thua sẽ bị lưu đày bên ngoài liên minh Z để tự sinh tự diệt, Thư Mạn có thể không nôn nóng sao?
Diệp Thiều Hoa lấy ra một cái khăn giấy, rũ mi lau nước mắt cho cô ấy, một tay tháo cặp mắt kính trên mũi ra, cười khẽ, “Có lẽ trước đây biểu hiện của tớ không được tốt lắm, cho nên mới để lại ấn tượng như thế với cậu. Nhưng cậu có từng nghĩ, năm nay tớ mới mười tám tuổi, toàn cầu có nhiều thiên tài xuất sắc như vậy, tại sao hiệu trưởng Ager lại nhất quyết chọn tớ trong vô số người như thế không?”
“Tớ không có ý khinh thường Mạnh Vũ Thần.” Diệp Thiều Hoa mỉm cười, dù là lớp tóc mái dày đặc kia cũng không che hết được gương mặt quá mức thanh diễm của cô, cô không chút để ý ném tờ khăn giấy qua một bên, nghiêng đầu nhìn Thư Mạn: “Ý tớ là, Thư Mạn, y sĩ các cậu có nguồn gốc từ trung y, đứng trước nền y thuật Trung Hoa có lịch sử trên dưới năm ngàn năm …… cô ta là cái gì chứ?”
Quen biết Diệp Thiều Hoa lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thư Mạn thấy rõ gương mặt của cô, thật sự không tối tăm như trong tưởng tượng của cô ấy.
Thư Mạn vốn dĩ nghĩ rằng gần đây Diệp Thiều Hoa đã đủ khí thế rồi, không ngờ là, khí thế trước khi cô tháo mắt kính còn không bằng một phần mười sau khi tháo nữa!
Đặc biệt là gương mặt xinh đẹp khiến người ta ngạt thở kia, thật sự quá khác so với suy nghĩ của cô ấy, hiện tại trong đầu Thư Mạn toàn là dòng chữ: Mẹ nó, Khâu Tử Phàm là thằng ngu hay gì?!
Mạch não của cô ấy không còn chạy cùng một đường nữa, Diệp Thiều Hoa than nhẹ một tiếng, “Bây giờ cậu có thể sử dụng một chút năng lượng trong cơ thể không?”
Đầu óc Thư Mạn chậm chạp phản ứng lại, “Hả…… Hình như là a, sao lại thần kỳ như vậy ……”
“Còn bảy ngày nữa, bảy ngày sau cậu cứ đến trung tâm kiểm tra đo lường y sĩ kiểm tra một chút đi.” Diệp Thiều Hoa đoán chừng, khi đó năng lượng bạo loạn trong cơ thể Thư Mạn sẽ ổn định lại, và nhảy lên thành nhân vật cấp thiên tài.
Tinh cầu này đã công nhận chứng bệnh bạo loạn năng lượng không trị hết được, nếu như được Diệp Thiều Hoa chữa khỏi, tin tức này truyền ra ……
Trở thành đồ đệ của Ager còn chưa là gì đâu, đến lúc đó mới làm mọi người khiếp sợ.
“Thì ra đây là y thuật cổ.” Hiệu trưởng Ager nhìn thấy mức độ khôi phục của Thư Mạn, không thể khiếp sợ hơn được nữa, ông cứ nghĩ mình đã đánh giá quá cao y thuật cổ, không ngờ vẫn là xem nhẹ: “Thật sự quá thần kỳ.”
Ông ta đứng một bên nhịn không được cảm thán nửa ngày, sau đó mới nhớ tới: “Đúng rồi, trò quen biết Vân Mặc từ khi nào vậy?”
“Làm sao vậy?” Thì ra ở thế giới này tên là Vân Mặc, Diệp Thiều Hoa như đang suy tư chuyện gì đó, là nhà họ Vân trợ giúp họ Diệp?
“Hiện anh ta đang ở chỗ tôi đây này, nói muốn gặp trò”, Ager than một tiếng, “Năng lượng trong cơ thể anh ta cũng rất loạn, trò mà xem thử được thì càng tốt, nếu năng lượng của anh ta được kiểm soát, sợ là không ai có thể chèn ép được anh ta, đáng tiếc……”
Diệp Thiều Hoa đương nhiên biết chuyện này, năng lượng của Vân Mặc khó khống chế đến mức nào hẳn không ai rõ hơn cô được, nếu kiểm soát không tốt, anh sẽ nổ tung như năng lượng thể vậy, toàn bô liên minh Z đến lúc đó phải chịu những tổn thất nặng nề.
Cô cũng không cố ý tránh né anh, nên đi theo hiệu trưởng Ager ra ngoài.
Đương nhiên, cô cũng rất muốn biết, vì sao anh lại đề bạt đám người nhà họ Diệp kia như vậy.
Cô ra ngoài cùng hiệu trưởng Ager, dọc đường đi không ít người nhìn cô như đang nhìn kẻ bại não.
Lúc Diệp Thiều Hoa bước vào cửa, Vân Mặc đang quay lưng về phía cô, anh mặc bộ đồ màu sẫm mà đi qua đi lại, bóng dáng ấy cực kỳ gầy gò, năng lượng dao động quanh cơ thể anh làm người ta phải giật mình.
Dường như nghe thấy tiếng động, Vân Mặc quay đầu lại, liếc một cái đã thấy Diệp Thiều Hoa, “Hôm nay sao em lại xúc động như thế, đi theo hiệu trưởng Ager học cho tốt không được? Tại sao lại khiêu khích Mạnh Vũ Thần, đám y sĩ nhất mạch trung y kiểu mới bọn họ không dễ chọc đâu. Có phải em đã sớm muốn rời khỏi liên minh Z cho nên mới nói như vậy không?”
Hai người rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, Vân Mặc lại vừa gặng hỏi cô vừa thở dài thườn thượt, cuối cùng còn biến thành dạng đáng thương, “Tôi biết nhất định là em muốn rời khỏi liên minh