Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Khánh Linh
Beta: Tố Hiên
Vân Mặc lãnh đạm nhìn về phía Mạnh Vũ Thần, con ngươi trong mắt sắc bén như băng.
" Vân... Vân..." Mạnh Vũ Thần cũng đã phản ứng lại.
Diệp Thiều Hoa thu tay về, đăm chiêu nhìn anh.
"Vừa rồi sao em lại khiến tôi mất đi ý chí?"
Vân Mặc thấy Diệp Thiều Hoa không để ý đến mình, cũng không hỏi nhiều, chỉ không nhanh không chậm chuyển hướng đến chỗ Mạnh Vũ Thần, nói, “Lấy di động ra."
Âm thanh này có phần bình tĩnh, nhưng lại khiến người nghe dựng hết lông tơ .
Khâu Tử Đình đang đứng bên cạnh Mạnh Vũ Thần cũng không dám thở mạnh.
“Là thế này, Vân thiếu tướng, Vũ Thần đang giải thích về chuyện của Diệp tiểu thư với tướng quân, có khả năng, ngài không biết rõ lắm, cô ta là loại người gì…” Người ủng hộ Mạnh Vũ Thần mở miệng giải thích, sợ Vân Mặc đột nhiên gây khó dễ, ".. Tình hình của ngài như thế, chỉ có Vũ Thần mới có thể giúp ngài giải tỏa bớt, cô ấy vừa gọi điện cho tướng quân, cũng vì suy nghĩ cho sự an toàn của ngài..."
Trong lúc người kia nói, Diệp Thiều Hoa không có biểu hiện gì, 008 trong đầu không nhịn được phun tào, "Chẳng phải mới học được chút kiến thức Đông y thôi sao? Nếu ở cổ đại kỹ thuật này của cô ta là cái gì? Đến cả kỳ kinh bát mạch cũng không thăm dò, làm không tốt còn khiến cho người ta tàn phế, kiêu ngạo đó của cô ta lấy đâu ra vậy?"
"Cậu tới, lấy điên thoại di động của cô ta." Vân Mặc nhìn thoáng Đặc Nhĩ sĩ quan bên cạnh.
Đặc Nhĩ sĩ quan nhận được mệnh lệnh lập tức tiến đến cầm di động của Mạnh Vũ Thần tới.
Vân Mặc không nói một câu, sau khi nhận được lập tức ngắt điện thoại.
"Từ năm sáu tuổi tôi đã bắt đầu ra chiến trường, Mạnh Vũ Thần đúng không, mặc kệ cô và cha tôi có thỏa thuận gì. Nhưng cô có thể hỏi thăm một chút, ai là chỉ huy của quân đoàn số một, người của liên minh khác cuối cùng là nhìn mặt ai…”
"Bây giờ, biến khỏi tầm mắt tôi.”
Câu nói này khiến cho Mạnh Vũ Thần chấn động trong lòng, không ai dám không coi là thật, trong nháy mắt những người ở đây đều xôn xao chạy ra ngoài.
Đặc biệt là Mạnh Vũ Thần, cô ta vốn dĩ không đem Diệp Thiều Hoa bại dưới tay mình bỏ vào mắt.
Người này chỉ xuất thân từ một cái thôn nhỏ, sao có thể cạnh tranh với mình?
Không chỉ có Khâu Tử Phàm lấy cô ta, hiệu trưởng Ager nhận cô ta làm đệ tử, bây giờ đến cả Vân Mặc cũng có vẻ hướng về cô ta.
Mạnh Vũ Thần cảm thấy không thể hiểu được, Diệp Thiều Hoa có vận chó gì mà tốt như vậy?
Nghĩ tới đây, Mạnh Vũ Thần nắm chặt tay thành nắm đấm, “Đáng ra tao không có ý định khiến mày phải thua quá khó coi, nhưng bây giờ mày đừng trách tao..."
Trên tinh võng, cô ta đăng lên một dòng động thái.
"Sao, hành động này của tôi ổn chứ?" Lúc Vân Mặc nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, khí thế lập tức thay đổi.
Nếu như nói vừa rồi anh là thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, thì bây giờ chính là một con cún con nằm trên mặt đất chờ được vuốt ve.
Đặc Nhĩ sĩ quan quay đầu đi không đành lòng nhìn thẳng.
Anh ta không muốn thừa nhận, đây chính là người nắm quyền của quân đoàn số một.
"Ừm, cũng được." Trong tay Diệp Thiều Hoa cầm ngân châm, đâm một cái lên trên tay áo, hơi nhếch môi nhìn anh, nói: “Vấn đề của thân thể anh tôi đã biết, tôi về trước để chuẩn bị thi đấu."
"Tiểu Thiều Hoa, em phải đi luôn sao? Muốn chuẩn bị gì cho thi đấu tôi có thể giúp em. . ." Vân Mặc đi theo sau lưng cô.
"Loại chuyện nhỏ này tự bản thân tôi có thể làm được, anh muốn giúp đỡ, ngày mai tôi đưa