Úc Triết Hàm nhìn sắc mặt của Liễu Nhất Chu, nói toàn bộ sự tình cho anh ta nghe.
Sau khi nghe xong, Liễu Nhất Chu chỉ mấp máy môi nhưng lại không nói ra được lời nào.
Cái gì bao nuôi cái gì tiểu tam, tất cả những người khác không biết nhưng anh ta lại biết rõ ràng, mấy tháng nay anh ta căn bản không đưa cho cô một phân tiền, người kia trong xương cốt quật cường vô cùng, cũng tự tôn đến muốn mạng.
Liễu Nhất Chu có chút không tưởng tượng ra được, chuyện như thế nào xảy ra, người quật cường từ trong cô sẽ như thế nào.
"Xin lỗi, tôi còn có chút việc, cần trở về trước một chuyến." Trong lòng anh ta lúc này chỉ nhớ tới Diệp Thiều Hoa, Liễu Nhất Chu không nhìn Triệu Di Quân lấy một cái chớ nói chi là an ủi cô ta.
Úc Triết Hàm đuổi kịp Liễu Nhất Chu, chất vấn: "Nhất Chu, cậu đang làm cái gì thế?"
"Tớ ..." Liễu Nhất Chu sửng sốt một chút.
" Tớ vẫn luôn cho là cậu chỉ chơi đùa với Diệp Thiều Hoa mà thôi, chẳng lẽ cậu thật sự đã nảy sinh tình cảm với cô ta, người như cô ta xứng để cậu bỏ qua Di Quân sao?" Úc Triết Hàm lạnh lùng nhìn Liễu Nhất Chu, "Năm đó nếu không phải là có Di Quân, chúng ta sớm đã..."
"Xin lỗi, " Liễu Nhất Chu ấn huyệt thái dương một cái, "Chuyện này tớ có lỗi với Di Quân, Di Quân, anh thừa nhận lúc ấy anh không chịu được em rời khỏi anh.”
**
Mẹ Diệp dưới sự khuyên bảo của Diệp Thiều Hoa không rời khỏi bệnh viện mà tiếp tục ở lại điều trị. Lúc ông cụ Triệu đến liền nhìn thấy bà đang cầm một tấm ảnh chụp cũ nhìn tới sững sờ.
Nghe được tiếng mở cửa, bà bối rối đem bức ảnh cũ kia cất xuống dưới gối đầu.
Lần nữa ngẩng đầu bà liền thấy ông cụ Triệu xuất hiện ở trước mặt mình, người này đã từng giẫm tự tôn của mình ở dưới chân, mẹ Diệp sinh ra sự sợ hãi xuất phát từ nội tâm, "Ông. . . Tại sao các người lại ở chỗ này?"
Đi theo sau lưng ông cụ Triệu có bà Triệu, hai người nhìn vào căn phòng nhỏ hẹp dành cho một người này, có chút ghét bỏ giơ tay lên bịt mũi, nghe thấy lời mẹ Diệp nói, bà ta nhìn từ trên cao xuống, hỏi: “Làm sao, Diệp Đông Hương, có phải cô vừa nhìn thấy chúng tôi liền chột dạ?"
Mẹ Diệp vô ý thức nắm chặt cái chăn.
Ông cụ Triệu đánh giá bà một chút, sau đó mở miệng, "Nói đi, cô muốn như thế nào mới bằng lòng rời khỏi thủ đô?"
"Rời khỏi thủ đô?" Mẹ Diệp không phản ứng kịp.
"Sao nào, chẳng lẽ cô còn muốn bước vào cửa nhà họ Triệu chúng tôi?" Đôi mắt đục ngầu của ông cụ Triệu nhìn chằm chằm mẹ Diệp, bên trong có hận ý mãnh liệt: “Tôi nói cho cô biết, đời này đều không khả năng đấy đâu, cô mau chóng mang theo con gái của mình cút ra khỏi thủ đô đi, đứa cháu gái kia thật đúng là không ra gì, quả nhiên tiện nhân thì chỉ có thể sinh ra tiện chủng, nhà họ Triệu chúng tôi không có loại con cháu không biết xấu hổ như vậy.”
Mẹ Diệp vẫn còn trong cơn hoảng hốt, khi nghe thấy câu này, bà mới bỗng nhiên ngẩng đầu, "Thiều Hoa không có!"
"Không phải sao? Không làm thì tại sao trên mạng lại có thể có ảnh chụp không đứng đắn của cô ta với đàn ông?” Ông cụ Triệu cười lạnh một tiếng, "Diệp Đông Hương, tôi sẽ không để cho cô cùng đứa con gái kia của cô hủy hoại nhà họ Triệu của chúng tôi đâu, trong vòng ba ngày hai người nhanh lăn khỏi thủ đô, nếu không thì, hẳn là cô cũng không muốn chuyện của cô bị bại lộ trong mắt mọi người đâu có đúng không? Con gái của có dù chỉ là một sinh viên ở đại học S nhưng dầu gì cũng là một cao tài sinh*, chớ nói chi bây giờ cô ta còn di truyền lại bản tính của cô, hẳn cô sẽ không muốn trông thấy cô ta bị người đâm cột sống đâu nhỉ, nói cô ta là con gái của một vũ nữ?!”
( *) Cao tài sinh: ý nói những người đi lên bằng chính nỗ lực của bản thân. )
Nghe được câu này, trên mặt Mẹ Diệp "ầm" một cái không còn một giọt máu.
Tại thời khắc này, bà cảm thấy như mình đã bị bại lộ ở trước mặt tất cả mọi người, tất cả tự tôn lần nữa bị người giẫm ở dưới lòng bàn chân, cố gắng gần hai mươi năm của bà như thể không là gì, bây giờ bà lại vẫn như cũ hèn mọn không chịu nổi.
Khi